Chương 19

Ngày một tháng chín, Cố Minh từ lúc hoàn thành xong công việc đã tự cho mình ba ngày nghỉ ngơi cho khỏe. Cô là nghỉ ngơi đúng nghĩa. Không uống rượu, chẳng qua là xử lý một số chuyện. Cô dành một ngày để tìm nhà, lại tốn một ngày ở nhà Thạch Lỗi, dọn tất cả đồ đạc của cô đến phòng mới. Cô vẫn không mua nhà ở Thành Đô. Bởi vì cùng Thạch Lỗi ở chung một chỗ, lại có chỗ ở, cũng không tìm mua nhà. Thời điểm dọn đồ Thạch Lỗi cũng không có ở nhà.

Cố Minh thu dọn đồ đạc xong, lấy lại tâm tình mới đi điện thoại cho Thạch Lỗi: "6 giờ tối gặp mặt đi."

Thạch lỗi thụ sủng nhược kinh, mặc trang phục lộng lẫy tham dự. Lúc tới giống như trên ti vi vậy. Sau khi mở cốp xe: một xe hoa hồng. Hắn làm những trò lừa bịp vặt thật thành thạo. Cố Minh chỉ nhìn bằng ánh mắt thản nhiên qua cửa sổ thủy tinh, giống như là cách kiếp trước kiếp này vậy. Thạch Lỗi trước kia với Thạch Lỗi bây giờ đã không phải cùng một người. Cố Minh không thể không thừa nhận, thời gian trôi đi, con người thay đổi, tình cảm cũng nhạt.

Thạch Lỗi cười cười lấy bó hoa to nhất từ trong cốp xe ôm vào phòng ăn. Cố Minh mặt không thay đổi ngồi ở gần cửa sổ. Cô cố ý chọn chỗ này, mắc tiền nhất. Thêm vào đó buổi tối ở Cao Phong Kỳ người cũng không nhiều. Thạch Lỗi đưa hoa đưa tới, Cố Minh cũng không có nhận, thạch lỗi không thể làm gì khác hơn là để lên bàn: "Tiểu Minh, em rốt cuộc cũng chịu gặp anh. Hai ngày nay, anh tìm em khắp Thành Đô, cũng không tìm được em. Em đi đâu vậy?"

Cố Minh nhìn gương mặt khẩn trương của Thạch Lỗi. Đã lâu rồi không thấy hắn ta khẩn trương như vậy. Từ trước tới nay, hắn nhìn cô với vẻ mặt hoặc là không nhịn được hoặc là khinh thường. Cố Minh khổ sở suy nghĩ, nhưng cố gắng kềm chế tâm tình, hít sâu một hơi, nói: " Tôi ở quán rượu hai ngày. Sau đó tôi dọn đồ ra ngoài, tìm phòng mới."

Cố Minh nói ít hiểu nhiều, Thạch Lỗi toàn thân cứng ngắc, "Ý em là sao?"

"Ý đã rất rõ ràng."

"Tiểu Minh ~ đừng làm loạn nữa, đến quốc khánh là chúng ta kết hôn rồi."

"Phải không?" Cố Minh nhíu mày.

"Tiểu Minh, em nghe anh giải thích. Cô bé kia là anh gặp trong quán rượu. Anh uống rượu, làm chuyện sai lầm, em tha thứ cho anh được không? Anh hứa là sẽ không có lần sau. Thật đấy, anh cũng sẽ không gặp cô ta nữa ."

"Thạch Lỗi!" Cố Minh cắn môi thật chặc: "Nể tình cảm nhiều năm của chúng ta, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi. Anh không được gạt tôi. Anh đã cùng cô ta lên giường đúng không?"

Đây căn bản không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Thạch Lỗi mặt xám như tro tàn, chỉ bắt lấy tay Cố Minh, thề thốt: "Tiểu Minh, tiểu Minh, anh sai rồi, khoảng thời gian này, anh bận bịu hôn lễ đến đầu óc mê muội. Em lại thường xuyên làm thêm giờ, anh cảm thấy buồn khổ mới thường xuyên đi uống rượu. Nhất thời phạm sai lầm, anh với cô ta chưa có gì xảy ra. Em trừng phạt anh thế nào đều được, nhưng đừng dọn ra ngoài."

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Cố Minh muốn rút tay lại, lại bị Thạch Lỗi níu chặt lại.

Thạch lỗi khóc ngẩng đầu lên.

Cố Minh không đợi hắn trả lời, chỉ dùng lực, rút tay lại, nức nở nói: "Cha mẹ anh bên kia chính anh tự đi nói. Về phía Ba mẹ tôi, tôi tự nói. Chuyện hủy hôn lễ còn phải phiền anh. Bởi vì anh quen bên tổ chức, cũng dễ dàng hơn..." Cô nói xong đứng dậy, nước mắt đọng trên mặt, vội vàng nâng mu bàn tay xoa xoa mặt. Thạch Lỗi sững sờ tại chỗ, ngây người như phỗng. Chốc lát, đem hoa ném lên bàn, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Cố Minh cũng chưa đi xa, hắn bước nhanh về phía trước kéo cô:" Em đây là muốn cùng anh chia tay sao? Chắc chắn sao? Em đồng ý ?"

Cô dĩ nhiên không bỏ được, nhưng là không thể không buông. Bất quá cô đã từng yêu sâu đậm, cũng không phản bội người yêu, nên quay mặt qua chỗ khác.

"Chúng ta cùng chung một chỗ mười năm. Là mười năm đấy. Tiểu Minh, em tha thứ cho anh, được không? Nếu không, anh sẽ dùng cả đời ở bên em để cầu xin em tha thứ. Sẽ không có lần sau, em đừng bỏ anh. Đánh anh, mắng cũng được, đều được hết..."

Cố Minh không muốn ở trên đường cùng Thạch Lỗi lôi lôi kéo kéo như vậy. Cô vốn không phải một người dông dài. Tình cảm mấy năm qua, cô uống rượu say sỉn mấy ngày để quên. Nhưng nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng cô vẫn đau. Chung Hiểu Âu nói đúng, phản bội chính là phản bội. Cô cùng Thạch Lỗi là không thể nào. Cô gỡ tay hắn ra, chui vào trong một xe taxi. Biết tối nay muốn cùng Thạch Lỗi ngửa bài, cô ngay cả xe đều không dám lái, sợ tâm tình mình mất khống chế. Cô cho là tự tay kết thúc đoạn tình cảm mười năm cảm tình sẽ đau đến không muốn sống. Nhưng bây giờ, ngồi ở trên xe taxi, là đã đau đến chết lặng sao? Đầu óc cô trống rỗng.

"Đi nơi nào đây cô ơi ?" Tai xế xe taxi hỏi.

Cố Minh một mảnh mờ mịt, thật lâu mới nhớ được tên chỗ mới dọn đến. Đang lúc ảm đạm, Mộc Dao gọi điện thoại tới: "Cậu đang ở chỗ nào ?"

"Trên xe."

"Vậy đi ăn cơm đi, tớ chưa ăn ."

Vốn là buổi tối cũng chưa ăn, Cố Minh không có khẩu vị gì, cũng không có khí lực. Cuối cùng cô đến chỗ hẹn đi ăn với Mộc Dao. Cô chỉ là không muốn ở một mình lúc này.

Mộc Dao thấy cô sắc mặt không được tốt, ôm cô một cái. Từ ngày vô tình bắt gian đến bây giờ, cô gọi cho Cố Minh nói chuyện mấy lần. Cố Minh không có nhận, bởi vì lúc đó Cố không muốn gặp bất kỳ người nào.

"Cậu muốn ăn cái gì? Hôm nay tớ mời, tùy tiện ăn." Mộc Dao đem thực đơn để trước mặt Cố Minh.

"Cậu hôm nay bị sao nào rơi trúng à? Giờ này mới ăn cơm tối." Cố Minh miễn cưỡng lật thực đơn.

"Ho khan ~ tớ đã hẹn cậu mấy ngày rồi. Cậu đúng là kiểu người bận rộn, hẹn rồi không tới." Mộc Dao gấp một miếng đậu trước mặt.

"Hôm trước , bé trai kia không sao chứ?" Cố Minh suy nghĩ một chút hỏi.

"Tên nhóc đó a, không có gì, trầy chút da mà thôi."

"Bạn trai mới?"

"Trời, còn chưa đến mức đó, nhiều nhất chỉ là bạn." Mộc Dao thấy cô cứ nói chuyện của người khác, trong bụng lo lắng hơn, không nhịn được gõ bàn một cái nói: " Còn cậu thế nào?"

"Tớ? Tốt vô cùng." Thanh âm của Cố Minh cho như ruồi muỗi, mất tự nhiên nhìn phương xa.

"Tốt vô cùng? Nhìn đôi mắt của cậu đi, sắp lõm vô trong rồi, còn nói là tốt vô cùng. Cố Minh, tớ chẳng qua là quan tâm cậu, cậu có cần gì cứ nói với tớ, đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh..."

Hốc mắt Cố Minh nóng lên, nước mắt từ từ chảy xuống, lăn dài trên má cô, vừa nhột vừa khổ sở. Cô khóc một lúc lâu, phục vụ viên mang thức ăn lên cũng nhìn cô. Cố Minh khóc mệt rồi, Mộc Dao đứng dậy cầm lấy khăn giấy lau mặt cho cô, ôm đầu, vỗ nhẹ sau lưng.

Không biết tuyến lệ có thể chứa được bao nhiêu nước mắt, giống như không đáy. Gần đây do khóc quá lâu, cặp mắt sưng lên, rất đau. Chẳng qua là kiềm chế quá lâu, sau khi khóc ngược lại tâm tình đỡ hơn.

"Đau mắt." Cố Minh nức nở nói.

"A? Khóc quá nên đau, sưng giống như trái đào vậy." Mộc Dao gọi phục vụ viên cầm khăn lông nóng lên cho cô chườm mắt: "Tớ cùng Thạch Lỗi chia tay."

Mộc Dao ngớ ngẩn, không biết phải nói là trong dự liệu hay là ngoài ý liệu: "Còn hôn lễ thì làm thế nào?"

"Chia tay rồi còn hôn lễ gì." Cố Minh lau lỗ mũi đỏ lên do khóc, lắc đầu một cái.

"Không có cũng coi như chưa có đi, sau này cậu nhất định có thể tìm được một người tốt hơn." Mộc Dao an ủi cô.

Sau này ? Ai có thể biết sau này thì sao? Bất kể cô cùng Thạch Lỗi trước kia ồn ào cỡ nào, làm loạn qua bao nhiêu lần, cô cũng chưa từng nghĩ muốn cùng Thạch Lỗi chia tay. Chẳng qua là hắn lại tìm tới những người đàn bà khác. Đây là tử huyệt của cô. Dĩ nhiên, cô cũng sẽ không biết hắn lại sau lưng cô mà đi mập mờ với một người đàn bà khác nhỏ hơn 4 tuổi.

"Tớ có đẹp không?" Cố Minh đột nhiên hỏi.

"Hắc? Đương nhiên là đẹp. Bây giờ giá như cậu thành thục, động lòng người hơn một chút. Bất quá, nếu so với tớ thì kém một chút, nhưng so với đám tiểu tam ngu đần kia hơn xa, ngày đó cũng không phải là cậu không thấy."

Cố Minh bị nàng chọc cười: "Nhưng là người trẻ tuổi, dáng vẻ giống như mới 20 tuổi."

"Ai mà không có tuổi 20, cậu cũng đã trải qua đúng không? Cậu 20 tuổi liền cùng Thạch Lỗi là một đôi."

"Đàn ông đều thích đàn bà 20 tuổi sao?" Ánh mắt Cố Minh liền thay đổi.

"Cũng không phải. Cậu cũng thấy Ngô Đồng rất mê luyến tớ đúng không? Mê luyến đến mức tớ cảm thấy có chút phiền."

"Ngô Đồng là ai?"

"Là tiểu Nam sinh ngày đó bất bình thay cậu đánh tên kia."

Cố Minh rơi vào trầm tư:" Có thể, cô bé kia ở cùng hắn. Thời gian tớ Đi công tác hoa quả thật quá nhiều, lạnh lùng hắn."

"Thôi đi, cậu chính là quá yêu hắn, để cho hắn có lý do lạc lối. Bạn gái bận công việc làm việc chết bỏ, bạn trai như hắn còn không đau lòng, hắn có tới đón cậu sao? Trừ lải nhải, nói cậu không ở cùng hắn, cũng không thấy hắn đối với cậu. Chia tay cũng tốt. Cậu xứng đáng có người tốt hơn."

Nghe Mộc Dao an ủi, Cố Minh đỡ hơn được một chút. Mộc Dao cầm ly rượu: "Tới, cạn ly, chúc mừng cậu trở lại thời độc thân huy hoàng."

Cố Minh bưng ly nước lên, cụng một cái, trong thâm tâm nói: "Cám ơn cậu, Mộc Dao. Khoảng thời gian này uống quá nhiều rượu, bị đau dạ dày. Tớ có thể lấy nước thay rượu sao?"

Mộc Dao không nghĩ tới một chiêu này của cô, ngẩn người. Nhưng cũng đau lòng cô, một hơi uống cạn: "Cậu cao hứng thì tốt."

Đêm hôm đó, hai người ăn rất lâu. Cố Minh cũng ăn thêm ít thứ. Biết Mộc Dao cũng là bởi vì cô ấy quen biết Thạch Lỗi. Mấy năm đó, Mộc Dao vẫn còn cùng Tất Tiểu Quân nói yêu thương, là bạn của Thạch Lỗi. Một đám thường xuyên chơi chung. Thời điểm Thạch Lỗi cùng đám Tất Tiểu Quân đánh bài, đàn bà liền ở một bên tán gẫu. Cố Minh thuộc người hướng nội nên những người khác đều nói cô cao lãnh. Chỉ có Mộc Dao là nói chuyện cùng cô.