Chương 20

Mộc Dao cũng không cảm thấy Cố Minh cao lãnh. Cô cùng lắm đối với người chưa thân quen là như thế. Như vậy có gì sai sao? Cô tôi là cái thá gì mà phải quen? Nhưng Cố Minh quả thật cũng quá lạnh lùng, tự mình gánh mọi chuyện. Người bình thường cũng sẽ cho là nàng không cần người khác làm bạn. Mộc Dao biết cô mấy năm, Cố Minh cho tới bây giờ cũng không có mở miệng nhờ giúp đỡ. Không phiền toái người khác là tốt, nhưng việc khó nào cũng tự mình gánh như vậy sẽ rất mệt mỏi. Mộc Dao dùng câu nói xưa là nhiệt đạo tâm tràng, trong tính cách của mỗi người. Chẳng qua là đối với tình bạn thì có chút tùy ý.

Một ngày cuối tuần đầu tháng 9, vẫn còn sót lại cái nóng mùa hè. Sáng sớm, mặt trời chiếu cao rực rỡ, Chung Hiểu Âu sợ tới trễ, thức dậy rất sớm. Chẳng qua là một mực ở trong Wc. Do tối hôm qua ăn hơi nhiều đồ nướng. Tranh thủ lúc ngồi bồn cầu xem tiểu thuyết. Chợt bừng tỉnh không biết thời gian đã trôi qua rất nhanh. Công ty thông báo mọi người 8:30 tập họp ở dưới lầu công ty. Sau đó thống nhất ngồi xe buýt của công ty đi. Chung Hiểu Âu từ trong phòng vệ sinh đi ra đã là 8:10. Cô vội vội vàng vàng khóa kỹ cửa, suy nghĩ: vào lúc này chỉ có bắt tôixi đi là nhanh nhất. Nhưng nào biết càng nhanh càng hoảng, Trì Úy đã gọi điện thoại tới. Cô vội nói:" Sẽ tới ngay, gần đến rồi". Nhưng không thấy được một chiếc xe tôixi. Khó khăn lắm mới đón được taxi lúc 8:20. Thầm khẩn cầu chú tài xế chạy nhanh. Nhưng lúc đi ngang qua đường hầm lại bị kẹt lại bởi hai chiếc xe địa sát. Trì Úy điện tới lần nữa, rống lớn với cô:"Chung Hiểu Âu! ! ! Chân mày ngắn tới cỡ nào vậy? Dù cho chỉ có một khúc thì cũng nên đến nơi rồi chứ. Ba chiếc xe buýt đều ở đây chờ mày. Mày quá lắm rồi ."

"Tao kẹt xe a, bị chặn ở trên đường." Chung Hiểu Âu cũng sắp khóc.

Trì Úy bên kia rất ồn ào, hẳn là thanh âm của nhiều người đang thúc giục. Chung Hiểu Âu gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng. Chờ 2 chiếc xe đó chụp hình xong rời đi, cô vội thúc giục tài xế chạy nhanh một chút. Một đường chạy như bay đến công ty cũng đã 9:00. Không thấy bóng dáng của một chiếc xe buýt nào ở công ty. Chung Hiểu Âu đứng ở trên cao nhìn xuống mảnh trống rỗng trước mặt buồn bã. Lúc này mới nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của Trì Úy gởi tới: Không chờ được mày, tự mày ngồi xe tới đi.

Chung Hiểu Âu chán nãn nói, còn tới cái gì nữa, ngồi xe khác rất phiền toái. Với lại cô cũng không con tiền đi xe. Vì vậy nhắn cho Trì Uý một tin nhắn ngắn, "Vậy tao không tới được rồi ."

Trì Uý không trở lại, Chung Hiểu Âu gương mặt đau khổ, ngẩng đầu nhìn trời. Sớm biết có kết cục này, còn không bằng ở nhà ngủ một giấc ngon. Bị ánh mặt trời làm cho chói , Chung Hiểu Âu nhắm hai mắt lại, không để ý nữa.

"Tin ~ tin ~" hai tiếng kèn kêu lên bất ngờ, làm cô không kịp đề phòng, bị dọa cho giật mình. Chung Hiểu Âu tâm tình không tốt, vừa muốn mắng chửi. Vừa giương mắt lên nhìn. Giật mình. Vội dụi mắt nhìn kỹ. Xe màu cam, cô nhớ bảng số xe của Cố Minh: Xuyên agm450.

"Cô ở chỗ này làm gì vậy?" Cố Minh quay cửa kính xe xuống, đeo kính mát, nhìn vẻ mặt buồn thiu của Chung Hiểu Âu.

"Cố tổng? Cô làm sao lại tới chỗ này?" Chung Hiểu Âu vui mừng trong bụng. Cô đã sớm hỏi qua Trì Úy về hoạt động ở ngoại ô. Phó tổng Tố không tham gia, Trì Uý nói không có tên của Cố Minh, Chung Hiểu Âu liền không muốn đi lắm. Nhưng dầu gì cũng là hoạt động của công ty, mình lại coi như người mới, vẫn là phải tham gia các hoạt động tập thể. Nào biết mình sẽ tới trễ, không ngồi xe công ty. Hay là Cố tổng thay đổi chủ ý, muốn đi phải không? Vậy có thể đi ké xe được không?

"Tôi tới công ty lấy ít đồ."

*********

Chung Hiểu Âu cảm thấy mình lại suy nghĩ nhiều.

"Cô làm sao ở chỗ này một mình? Hôm nay không phải có hoạt động gì đó của công ty sao?" Cố Minh một tay khoác lên ngoài cửa xe, giống như ngẫu hứng.

Chung Hiểu Âu mang túi trên vai, gở kính mác xuống, vẻ mặt như không biết làm sao: "Tôi tới trễ, không đuổi kịp xe của công ty."

Cố Minh gật đầu một cái, chào hỏi, liền chuẩn bị đem xe đậu ở bãi đậu xe.

Như vậy liền đi? Chung Hiểu Âu ngẩn người, đẩy kính mát trên sống mũi một cái , có chút ức. Trời càng lúc càng nắng cô di chuyển đến vị trí khác, đứng bên dưới tàng cây không nhúc nhích.

Không bao lâu, chiếc Audi màu cam của Cố Minh lại xuất hiện trước mắt. Cố Minh cũng nhìn thấy Chung Hiểu Âu dưới táng cây, vì vậy dừng xe, hỏi: "Cô đang đợi tôi sao? ? ?"

Chung Hiểu Âu khoát tôiy một cái, nhảy tới trước một bước, cúi đầu xuống nói với Cố Minh: "Tôi chẳng qua là cần yên lặng một chút."

Cố Minh cảm thấy cô có chút không bình thường: "Lên xe đi, tôi chở cô đi một đoạn."

Chung Hiểu Âu không nói hai lời, mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ.

"Về nhà sao?" Cố Minh đánh tay lái hỏi.

Chung Hiểu Âu biết khó khăn lắm mới ăn mặc đẹp, chỉ như vậy lại trở về? Làm gì a? Một ngày cuối tuần thật đẹp, không Đi chơi thì phí "Cố tổng, hôm nay cô có dự định gì không?" Lời này đã đi quá giới hạn. Vhẳng qua là Cố Minh cùng cô đã rất quen, cũng không để ý "Tạm thời không có dự tính gì, thì sao?"

"Nếu không chúng tôi cùng đi An Nhân tham gia hoạt động của công ty được không?" Chung Hiểu Âu ngày đó cũng không biết đầu óc bị gì, lại có dũng khí mời Cố tổng cùng đi ra ngoài du ngoạn.

Cố Minh nghĩ cũng chưa từng nghĩ. Nếu không phải xã giao quan trọng, hay công ty ký hợp đồng thì cô đều rất ít tham gia. Thứ nhất là tương đối bận rộn, không có nhiều thời gian. Thứ hai là ấn tượng ở công ty của mọi người đối với cô là rất cao lãnh. Mà cao lãnh đấy cũng chỉ là để cho tiện làm việc thôi.

"Vui không ?" Cố Minh hỏi.

Chung Hiểu Âu sợ Cố Minh cự tuyệt, lại đỏ mặt nói: "Hẳn tạm được đi."

Cố Minh dừng một chút "Ở nơi nào?"

"An Nhân, đại ấp." Giong Chung Hiểu Âu có chút run. Đó là hưng phấn, khẩn trương. Cố tổng thật đáp ứng cùng đi sao? Cô chỉ là thuận miệng nói. Chung Hiểu Âu đột nhiên rất cảm ơn sự cố kẹt xe lúc sáng, nếu không kẹt xe có thể gặp Cố tổng sao?

Xe chạy trên đường, Cố Minh chạy rất ổn. Ra khỏi thành, hai bên đường dần dần lộ ra nhiều cây cối màu xanh mướt. Cố Minh hiếm khi ra khỏi thành nghỉ ngơi, tâm tình coi như không tệ. Vốn hôm nay cô hẹn Mộc Dao đi thái cổ dạo một chút. Vậy mà Mộc Dao hôm nay không có thời gian.

"Cô bình thường cuối tuần đều thích ra ngoài du ngoạn sao?" Cố Minh hỏi.

"A? Cũng khá tốt, thỉnh thoảng cùng bạn đi ngoại ô vui đùa một chút, bình thường cũng chỉ làm ổ ở nhà." Chung Hiểu Âu cũng không biết nói gì. Cô tự hỏi: mình có tính là trạch nữ hay không, hay coi như là tương đối trạch đi, ít nhất là so với Trì Úy thích chơi người khác còn đỡ hơn.

"Cố tổng, cô ổn chứ ?"

"Tôi?" Cố Minh rơi vào trầm tư. Cô trừ công việc cũng là công việc, cũng là một người không thú vị.

Chung Hiểu Âu thấy thần sắc cô khó coi, đoán cô có phải hay không lại nghĩ tới chuyện hôm bữa với vị hôn phu kia. Ngày đó cô uống say nói những thứ kia chính cô biết không? Chung Hiểu Âu dĩ nhiên không dám trắng trợn đi quan tâm đến kết cục sau này.

Cố Minh cười khổ: "Tôi trừ công việc vẫn là công việc, lần đi ngoại ô chơi hình như là chuyện của một năm trước."

Chung Hiểu Âu há miệng một cái, quả nhiên cao tầng chính là không giống nhau. Bận rộn như vậy, suy nghĩ liền mệt mỏi. Vậy cô ấy không cảm thấy không chịu được hay sao? Chung Hiểu Âu liếc trộm Cố Minh một cái. Cô mới làm ở kinh điển quốc tế hơn hai tháng. Chiều nào trở về, cả người đều như muốn tê liệt, nằm bẹp trên ghế sa lon. Cuối tuần mà làm thêm giờ nữa, nếu không phải nhìn tiền lương cao, cô nhất định là gánh không được. Nhưng Cố tổng, nhìn cũng không thiếu tiền, hay là tiền làm sao cũng kiếm không đủ chứ?

Hai người tán gẫu một đường. Cố Minh cảm thấy Chung Hiểu Âu này thật đáng yêu. Chuyện riêng hôm trước đối với Chung Hiểu Âu vừa có chút áy náy lại có chút cảm kích. Hôm nay thấy cô bị lỡ chuyến đi với công ty liền cho cô đi ké, cũng coi như là còn nợ cô một cái nhân tình.

Đến thị trấn An Nhân, Chung Hiểu Âu theo địa chỉ Trì Úy gởi, tìm đến chỗ công ty đặt chỗ. Đây là một cá chế tạo thành dân tình chất phác khách sạn, an nhân, lấy nhân giả an nhân ý. Sân trước trang trọng, tao nhã, giàu có đặc sắc. Những người tới trước cô hơn một giờ, đã tổ chức đi tham quan Lưu thị trang viện. Chỉ còn lại một mình Trì Úy ở khách sạn chờ cô. Khi Trì Úy thấy người bên cạnh Chung Hiểu Âu liền có chút kinh ngạc. Cơ hồ là đối với Chung Hiểu Âu nhìn với cặp mắt khác xưa, lễ phép khom người, chào hỏi:, "Cố tổng , Cố tổng cũng tới."

Cố mính khôi phục bộ dáng cao lãnh của Phó tổng, gật đầu. Trì Úy đem Chung Hiểu Âu kéo sang một bên, thấp giọng nói: " Mày là cố ý bị trễ đúng không? Có phải hay không?"

Chung Hiểu Âu vội vàng che miệng Trì Úy, chỉ há miệng nói khẩu hình: "Không phải "

"Vậy mày làm sao tới được? Ngồi xe Cố tổng tới? Không phải Tô Nhiên nói cho tao biết Cố tổng không tham gia sao? Mày thành thật khai báo cho tao~ "

"Thật sự là trùng hợp, ai nha...mày đừng đứng chỗ này nói nữa, Cố tổng còn ở nơi đó kìa."

Trì Úy bấm bụng làm người đứng đầu. Lúc này mới xoay người lại nhìn Cố Minh. Thấy Cố Minh đứng một mình tại chỗ. Trì Úy liền toàn tâm khẩn cầu. Cái này còn làm sao chơi, cô không khỏi trợn mắt nhìn Chung Hiểu Âu một cái, vội vàng tiến lên giới thiệu cho Cố Minh: "Cố tổng, đây là toàn bộ chương trình của hoạt động lần này. Xế chiều hôm nay đi tham quan Lưu thị trang viện. Sau đó mọi người có thể tự do hoạt động. Buổi tối ăn chung dê nướng nguyên con. Ngày mai đi thăm xây xuyên bác vật quán..."

Cố Minh không có tâm tư nghe những thứ này, chỉ gật đầu qua loa cho có lệ một cái.

Trì Úy vỗ ót một cái, toàn bộ khách sạn mấy chục phòng đều bị công ty bọn họ bao trọn, đã sắp xếp đủ người. Giá như Cố tổng đến sớm hơn...À, còn phòng của mình: "Cố tổng, bởi vì trước kia không có nghe nói cô sẽ tới. Cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị phòng cho cô."

Cố Minh vội vàng kéo Trì Úy: "Không cần, buổi tối tôi không qua đêm bên ngoài. Tôi trở về Thành Đô là được,không cần phiền cô."