Chương 18

Thành đô có bốn cửa: Đông, Nam, Tây, Bắc. Trong truyền thuyết: Nam phú, Tây đắt, Đông nghèo, Bắc loạn. Nhưng đó là chuyện của quá khứ. Bây giờ theo hướng phát triển, phía Đông đã là một mảnh sầm uất. Chung Hiểu Âu ngồi ở trong xe, ngắm nhìn bốn phía. Thấy vậy, Cố Minh cho lái xe lái đến ngoại ô phía Bắc. Đêm buông xuống càng lúc càng tối, Cố Minh hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt, không biết có phải là do uống nhiều rượu không mà hơi thở có chút nhanh. Chung Hiểu Âu cũng uống rượu, lá gan cũng lớn hơn, nhìn chằm chằm Cố Minh với ánh mắt câu hồn. Nếu lúc này làm bậy liệu có bị Cố Minh đá xuống xe làm mồi cho Chó Sói hay không?

Chung Hiểu Âu nổi lên sắc tâm nhưng lại không đủ can đảm, nên rất biết điều ngồi tại chỗ ngây ngô. Trong xe mở máy lạnh, Chung Hiểu Âu sợ Cố Minh bị lạnh nên chỉnh nhiệt độ lên cao một chút. Cố Minh ngồi trong xe ngẩn người, nhìn xuyên qua cửa kính nhìn lên bầu trời xa xa có hàng vạn ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Giá như Thành Đô cũng có bầu trời sao như vậy. Nhưng dĩ nhiên là chỉ có ở ngoại ô mới có thể xem được. Chung Hiểu Âu điện thoại di động ngã chia năm xẻ bảy, lúc này có thể gọi cho Trì Úy nhờ giúp đỡ không? Mà Trì Uý có thể cho cô ý kiến sao? Hay là để cho cô trực tiếp đem Cố tổng đẩy ngã? Hoặc là xúi cô trực tiếp dùng sắc dụ dỗ Cố tổng? Cô cũng không phải là chưa từng làm chuyện như vậy. Thời đại học, cô ta đã chỉ cô rằng: nếu cô thích chị lớp trên nào thì trực tiếp đẩy ngã, cùng lắm thì bị tuyệt giao. Người khác đối với người cùng giới mà có hành động đi quá giới hạn cũng sẽ cảm thấy khủng hoảng. Không biết Cố Minh có phải hay không cũng người như vậy.

Chung Hiểu Âu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không cưỡng lại sự buồn ngủ, từ từ nhắm mắt.

Cứ như vậy ở trên xe ngủ một đêm. Sáng sớm, Cố Minh bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm cho tỉnh. Cô tỉnh lại còn lơ mơ không biết mình đang ở chỗ nào. Chống tay đỡ đầu dậy, thấy Chung Hiểu Âu ngồi ở kế bên ghế tài xế. Cô vỗ trán một cái cho tỉnh ngủ. Ngoài xe sắc trời thật tốt, các cô đã trong xe ngủ một đêm a! Cố Minh đưa tay ra duỗi người, phát hiện dưới chân toàn là chai rượu. Tối hôm qua uống xong ra dạng gì, cô ngủ lúc nào cũng không biết. Thầm nghĩ may là không có bị cảnh sát giao thông ngăn lại. Ngồi ở trong xe uống nhiều rượu như vậy, cô bận bịu đem vỏ chai rượu bỏ vào trong túi ny lon . Thu dọn xong lúc này mới xem giờ : 8:50. Cố Minh dụi mắt một cái. Thật sự là 8:50. Cô vội vàng lay người Chung Hiểu Âu: "Dậy đi, Hiểu Âu, trễ giờ rồi."

Chung Hiểu Âu bị đánh thức, mấy phút sau thì hoàn toàn náo loạn lên, "8:50! ! ! 8:50 rồi á? ? ? Chúng ta làm sao ngủ dậy trễ như vậy? Xong đời, lái phi cơ cũng không tới công ty đúng giờ được đâu Cố tổng." Chung Hiểu Âu phàn nàn. Công ty các cô quy định giờ giấc rất nghiêm khắc, không chỉ có bị trừ tiền lương. Còn bản báo cáo nữa.... Văn mập mạp sẽ đem cô gϊếŧ mất. Chung Hiểu Âu che mặt, chắc cô xong đời rồi. Cố Minh uống xong cũng không sạc pin điện thoại di động.

"Đến nơi kịp 10 giờ không?" Chung Hiểu Âu đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn.

Cố Minh lúc này mới đem điện thoại di động đi sạc. Do vội vàng dẫn đường, cô thiếu chút nữa đã đi lạc. Mười giờ cô cũng phải cần tham gia cuộc họp.

Một đường chạy như bay, rốt cuộc đến công ty lúc 9:50. Cũng may trong thang máy chỉ có hai người: Cố Minh cùng Chung Hiểu Âu. Cố Minh xem chừng không kịp giờ nên không trở về phòng làm việc, mà trực tiếp cùng Chung Hiểu Âu đi thẳng lên phòng họp trên lầu tám. Nhân viên phòng kế hoạch tìm Chung Hiểu Âu cũng sắp tìm điên rồi. Gọi từ lúc 9 giờ kém cũng chưa thấy cô nhấc máy. Gọi điện thoại liên tục nhưng vẫn không gọi được. Mười giờ là bắt đầu họp rồi, Văn mập mạp cuống cuồng lên, đập bàn trong phòng làm việc. Thời điểm Chung Hiểu Âu vừa đến thang máy là đã nghe Văn mập mạp ở phòng làm việc la lớn: "Tập hợp toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch, khẩn cấp liên lạc với cô ta. Cả một buổi trưa còn chưa liên lạc được. Trời ạ, mười giờ là lập tức bắt đầu cuộc họp rồi. Powerpoint đâu mà báo cáo chứ?"

Một lúc sau, Cố Minh cùng Chung Hiểu Âu xuất hiện. Tiền Lệ Lệ cùng Ngụy Hàng nhìn đến không chớp mắt. Hai người tiến vào phòng làm việc của Văn mập mạp. Văn mập mạp vừa thấy Chung Hiểu Âu xuất hiện liền muốn mắng một trận, nhưng thấy Cố Minh cũng ở đó nên không tiện phát tác. Cố Minh nói ngay vào điểm chính: "Chung Hiểu Âu bị trễ giờ chúng ta giải thích sau. Bây giờ trước tiên bắt đầu họp đi."

Văn mập mạp ở trước mặt Cố Minh chỉ như một con kiến hôi. Cầm máy vi tính xách tay, nhìn hai người một thân trang phục của hai người, mặt đầy nghi ngờ. Cố Minh cúi đầu nhìn bộ đồ. Tối hôm qua ở trên xe ngủ một đêm, quần áo đều có chút nhăn. Đồ của Chung Hiểu Âu cũng vậy. Cố Minh một hồi lên tiếng, ở phòng họp cầm lấy áo âu phục nhỏ của Tiền Lệ Lệ vắt trên ghế dựa mặc vào người:"Mượn dùng một chút."

Mười giờ, buổi họp bắt đầu rất hoàn hảo. Mặc dù Văn mập mạp đối với nội dung trong Powerpoint không quá quen. Nhưng Cố Minh kịp thời bổ sung, làm cho cả đề tài thảo luận cũng không xuất hiện vấn đề quá lớn. Ra khỏi phòng họp, Cố Minh cả người đầy mồ hôi, bận bịu đem âu phục nhỏ cởi ra đưa cho Chung Hiểu Âu: "Cô giúp tôi trả lại cho vị đồng nghiệp kia. Văn giám đốc, ông tới một phòng làm việc của tôi một chút."

Chung Hiểu Âu cầm áo khoát của Tiền Lệ Lệ, về tới chỗ làm việc. Thật lâu không thở nổi, thấy vậy Tiền Lệ Lệ đem tới cho cô một ly nước. Cô cảm kích nhìnTiền Lệ Lệ một cái, liền uống ực mấy hớp lớn.

"Tập họp ở hành lang." Tiền Lệ Lệ nói nhỏ vào tai cô.

Chung Hiểu Âu không rõ cho nên bị Tiền Lệ Lệ kéo tới thang máy. Chỉ chốc lát sau, Ngụy Hàng, kế toán nhỏ T, Trì Úy liền tụ tập đầy đủ.

"Mày bị gì à? Sáng sớm tao điện thoại cho mày muốn nổ máy mày biết không? Mày bị thương chỗ nào rồi?" Trì Úy bóp mặt cô một cái.

Chung Hiểu Âu đem tay Trì Úy đẩy ra: "Điện thoại di động bị rớt bể, buổi sáng ngủ quên."

"Tối hôm qua cô cùng Cố tổng ở cùng một chỗ phải không? Cô bắt cóc Cố tổng hả?" Tiền Lệ Lệ mặt đầy bát quái nói.

Chung Hiểu âu liếc cô ta một cái.

"Cô nếu không đưa ra một lời giải thích nguyên nhân tới trễ hợp lý, cả phòng không tha cho cô. Nếu tối hôm qua cô thật là cùng Cố tổng ở chung với nhau, thì miễn cưỡng tha cho cô." Chuyện bát quái luôn mang đến luồng khí mới cho công việc khô khan rườm rà.

"Không có, mấy người nghĩ gì vậy?" Chung Hiểu Âu phủ định.

Kế toán nhỏ T trầm mặc hút thuốc. Chung Hiểu Âu cắn chặc hàm răng, quyết không khai ra bất kỳ manh mối gì liên quan đến chuyện ở cùng Cố tổng tối hôm qua.

" Được rồi, cô cũng không có nghĩa khí. Mọi người đã thông báo của công ty vào sáng nay chưa?" Tiền Lệ Lệ thấy không cạy ra được gì từ miệng Chung Hiểu Âu, cũng không cưỡng cầu.

"Thấy rồi. Không muốn đi. Hoạt động công ty hoạt động không có ý nghĩa gì hết. Cuối tuần ai còn muốn cùng đồng nghiệp ở cùng nhau." Kế toán nhỏ T cũng không nhịn được, ai oán nói.

"Hoạt động gì?" Chung Hiểu Âu đầu óc mơ hồ.

"Công ty sẽ biểu hiện là công ty có nhân tính. Cố ý tổ chức hoạt động vui chơi mùa hè." Trì úy giải thích cho Chung Hiểu Âu không biết chuyện.

"Còn tôi muốn đi." Ngụy Hàng chậm rãi phun khói thuốc.

"Ông cút đi! Còn ai lạ gì tâm tư của ông." Ngụy Hàng vừa lên tiếng liền bị đồng nghiệp nhất trí kháng nghị.

"Là đi nơi nào đây?" Chung Hiểu Âu hứng thú hỏi.

"An nhân."

Cũng không biết Cố tổng có đi không. Chút tâm tư này của Chung Hiểu Âu không khác Ngụy hàng mấy.

Mọi người hút thuốc, trò chuyện chút sự tình bát quái trong công ty liền giải tán. Trì Úy xách cổ áo Chung Hiểu Âu kéo cô ra khỏi mộng tưởng.

"Mặt mày viết rõ ràng là tối hôm qua mày quên. Mày quên thì thôi đi, lại còn tắt máy, rồi còn tới trễ." Trì Úy hiểu rõ Chung Hiểu Âu hơn ai hết. Biết Chung Hiểu Âu bao lâu nay, cô mà nói dối thì Trì Úy liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Bị Trì Úy bắt, Chung Hiểu Âu không còn cách nào khác ngoài tựa vào góc tường, suy nghĩ về lời nói thân thiết Cố Minh tối hôm qua uống say nói. Giữa đồng nghiệp chưa từng có tư giao như vậy, có phải hay không có duyên phận gì? Chung Hiểu Âu nghe nói như vậy cũng muốn khóc. Thật ra thì chuyện phát sinh tối ngày hôm qua căn bản là cô không phản ứng kịp. Sáng sớm làm việc xong cũng chưa phục hồi tinh thần lại. Cô cụp mi, có chút luống cuống nhìn Trì Úy, rồi sau đó lại ngồi xổm người xuống, cắn ngón tay. Trì Úy thấy cô thật lâu không nói, cũng chỉ ngồi chồm hổm xuống với cô, vỗ bả vai cô một cái: "Tao rất lo lắng cho mày đó biết không? Mày ở một mình, điện thoại di động không gọi được, lại không tới làm, rất dọa người được không?"

"Trì Úy..." Chung Hiểu Âu đột nhiên nắm tay Trì Úy "Ngày đó chúng ta đi dọn nhà chỗ cái tên chủ nhà bất lương đó, thật ra là vị hôn phu của Cố tổng."

"Chủ nhà?" Trì Úy không tốn chút sức nào liền nghĩ ngay ra : "Là tên đàn ông đột nhiên đuổi cô ra ngoài đó?"

Chung Hiểu Âu gật đầu một cái.

Trì Úy giật mình nói, "Thiệt hay giả? Tên đàn ông kia là vị hôn phu của Cố tổng? Dáng dấp tạm được, bất quá đứng bên Cố tổng vẫn có chút không xứng. Không đúng, người nọ là vị hôn phu của Cố tổng, vậy còn cô bé hắn ôm trong lòng là ai? "

Chung Hiểu Âu suy nghĩ đến tên đó. Hai tháng nữa là kết hôn rồi, còn tìm tiểu tam, cũng thật là đểu.

Không cần Chung Hiểu Âu trả lời, Trì Úy cao giọng: "Cô gái ngày đó hai ta thấy không phải là tiểu tam chứ ?"

Chung Hiểu Âu vội vàng đứng dậy che miệng Trì Úy, hạ giọng xuống: " Mày nhỏ giọng một chút, muốn tìm chỗ chết à ~ "

Trì Úy gỡ tay cô ra, nói: "Cố tổng biết không?"

Chung Hiểu Âu nghĩ đến dáng vẻ đau khổ của Cố Minh, không khỏi đau lòng. Cũng không biết cô ấy bây giờ thế nào. Tối hôm qua lại uống nhiều rượu như vậy, cũng chưa nghỉ ngơi đủ, hôm nay liền đi làm.

Trì Úy sáng tỏ, lắc đầu một cái, "Không phải chứ, chuyện này làm sao mày biết? Sao mày biết hắn là vị hôn phu của Cố tổng? Mày đã gặp hắn rồi à?"

Chung Hiểu Âu nghĩ Trì Úy là người thân cận nhất của cô. Dẫu sao cùng những người chỉ nói chuyện phiếm khác không giống nhau. Cô ấy quan tâm mình thật lòng, nhưng cũng chỉ nói một nửa sự thật xảy ra tối hôm qua cho Trì Úy.

"Tối hôm qua tao đã gặp hắn? Vị hôn phu của Cố tổng còn tới đón xe?"

"Tối hôm qua, mày cùng Cố tổng ở trên xe cả đêm?"

"Rất trong sạch, minh bạch?"

"Mày đều không có làm cái gì?"

" Chung Hiểu Âu ~ Mày thật là ngu như heo."