Chương 17

Tất Tiểu Quân vì bằng hữu sống chết không chịu rút tay về, Cố Minh không còn cách nào khác, cũng không thể bỏ cánh tay hắn xuống, ngược lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, Thạch Lỗi đã xuất hiện.

Cố Minh vừa nhìn thấy Thạch Lỗi, liền ngay cả cái liếc mắt cũng không ban phát cho hắn, Tất Tiểu Quân vỗ vỗ vai Thạch Lỗi, Thạch Lỗi đứng ở ngoài xe, nhìn người trong xe, đương nhiên cũng thấy được Chung Hiểu Âu, vô cùng kinh ngạc, Chung Hiểu Âu cũng nhìn thấy hắn, đây không phải là tên chủ nhà trọ bất lương kia sao ?

"Tại sao cô lại ở trên xe vợ chưa cưới của tôi ?" Thạch Lỗi kinh ngạc hỏi.

"Tôi..." Chung Hiểu Âu bị ba chữ 'Vợ chưa cưới' kia làm vỡ mộng.

"Hai người quen nhau sao?" Cố Minh cũng rất kinh ngạc, nhưng chỉ quay đầu hỏi Chung Hiểu Âu.

"Cũng không tính là quen nhau, trước tôi thuê phòng trọ của anh ta." Chung Hiểu Âu lắc lắc tay, cô cùng với tên chủ nhà trọ bất lương kia không tính là quen nhau, chỉ là từng gặp mặt 2 lần, cùng với nói chuyện điện thoại dăm ba lần.

"Cô thuê phòng trọ của hắn ?" Cố Minh chỉ chỉ Thạch Lỗi ngoài xe, "Thuê ở đâu?"

"Ở phố Phương Thảo." Trực giác của Chung Hiểu Âu phát hiện ra điều gì đó không tốt sắp xảy ra.

"Làm sao tôi không biết anh có nhà ở phố Phương Thảo đây ?" Cố Minh nghiêng đầu hỏi Thạch Lỗi.

"Không phải, tiểu Minh, em xuống xe trước đã, mấy ngày nay em đi đâu rồi hả ? Anh tìm em mấy ngày trời, chuyện ngày đó, em nghe anh giải thích chút có được không ?"

"Giải thích cái gì ?" Cố Minh để hai tay trước ngực nói.

Thạch Lỗi nhìn Chung Hiểu Âu một chút, hắn làm sao có thể nghĩ đến chuyện người từng thuê phòng của hắn lại đang ngồi trên xe Cố Minh cơ chứ ? "Trước tiên em xuống xe đi, ở đây có người ngoài, không tiện nói chuyện."

Cố Minh nhìn hắn chăm chú, vặn chìa khóa xe liền muốn rời đi, Thạch Lỗi cũng bắt trước Tất Tiểu Quân, đem bàn tay chui vào trong xe của Cố Minh, Cố Minh nào có quản nhiều như vậy, một cước đạp chân ga lao đi, Thạch Lỗi thấy thế liền nhanh chóng rụt tay về, sững sờ nhìn chiếc xe rời đi.

Từ sau khi gặp Thạch Lỗi, Cố Minh lái xe rất nhanh, Chung Hiểu Âu thấy khuôn mặt lúng túng của nàng, dáng vẻ vừa rồi, hoàn toàn là do giận dỗi cãi nhau rồi, xem ra tâm tình mấy ngày nay không tốt của Cố Minh cũng là do chuyện đó mà ra, cô không dám nhiều lời, chỉ nắm thật chặt dây an toàn, Cố Minh phóng như bay trên đường, Chung Hiểu Âu hoảng sợ nhìn nàng, cô cũng nghe thấy được tiếng mắng chửi xung quanh xe, Chung Hiểu Âu gào khóc trong lòng, 'Cố tổng, tôi không muốn mang tính mạng mình ra đùa giỡn, chúng ta đều là những cô gái xinh như hoa như ngọc, tôi còn muốn sống, còn muốn hưởng thụ a ~~~~~'

Rốt cục, Cố Minh dừng xe ở một nơi xa lạ nào đó, Chung Hiểu Âu bị nàng làm cho choáng váng, chẳng còn tâm tư xem xét nơi mình đến là nơi nào.

Cố Minh chất chứa tâm sự trong lòng, căn bản cũng không biết nơi mình đang đứng là nơi nào.

Cảm giác giống như đang ở ngoại thành, đèn đường cũng không đủ sáng, Chung Hiểu Âu thấy Cố Minh xuống xe, cũng chỉ đành xuống xe cùng, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Minh hút thuốc, cũng là lần đầu tiên Cố Minh hút thuốc, nàng tìm được trên xe, là thuốc của Thạch Lỗi, nàng suy nghĩ một chút, lại ném đi, chạy tới quầy hàng trong khách sạn mua một gói thuốc lá, Cố Minh chưa hút thuốc lần nào, đương nhiên sẽ không quen, vừa mới hút một hơi, đã bị sặc đến chảy nước mắt, "Cô có muốn hút không ?" Cố Minh hỏi.

Chung Hiểu Âu vội vàng xua tay, cô cũng không biết hút thuốc, chỉ thấy Cố Minh đang trầm tư, liền nói, "Đêm nay thực là một đêm dài."

"Ừ."

Chung Hiểu Âu suy nghĩ một chút, ngày hôm nay tăng ca thì bị cúp điện, đi ra quán cafe làm việc thì lại cãi nhau với chồng chưa cưới, đêm nay, đối với Cố Minh mà mói, xác thực rất khó vượt qua, còn đối với Chung Hiểu Âu mà nói, cô nghĩ kiếp trước của mình chắc tích rất nhiều đức, mới có thể có cơ hội ở cùng một chỗ với nữ nhân mình thích như vậy, cô cũng biết tâm tình Cố Minh đang rất tệ, nhưng có thể ở bên cạnh nàng như vậy, đã vô cùng tốt rồi.

"Thật không tiện a, để cho cô chê cười rồi, không hiểu sao tôi lại phóng xe tới nơi quái quỷ này."

Đúng vậy a, đêm hôm khuya khoắt, hai người phụ nữ ở một nơi khỉ ho cò gáy, cũng không quá an toàn. Chung Hiểu Âu cũng không biết phải khuyên nàng thế nào, chỉ là cảnh giác nhìn bốn phía, nếu như phát sinh điều gì đó không ổn, phải nhanh chóng trốn vào trong xe, cũng may một bên có quầy hàng trong khách sạn, hơi xa xa một chút có trạm xăng dầu.

"Cô đích thực thuê nhà của Thạch Lỗi ?" Cố Minh vẫn không quen hút thuốc, hút vài hơi xong lập tức dập đi.

"Đúng vậy, tôi cũng gặp qua hắn hai lần, một lần là lúc kí hợp đồng đưa tiền cho hắn, hợp đồng thuê vốn dĩ có hiệu lực một năm, nào biết được, mới thuê nửa năm hắn đã chấm dứt hợp đồng, muốn đòi lại nhà để ở."

"Đòi lại để ở ?" Cố Minh cười lạnh một cái, hóa ra hắn đã sớm chuẩn bị hang ổ cho tiểu tam kia, thật giỏi a, Thạch Lỗi. Một tay Cố Minh che trước ngực, đúng là tức giận đến đau lòng. Nàng tựa người lên xe, thân mình mảnh dẻ, Chung Hiểu Âu thấy vậy, tự dưng dâng lên cảm giác khó chịu.

Trong chốc lát, ông chủ quầy hàng trong khách sạn mang tới một két bia, để dưới chân Cố Minh, Cố Minh đưa tiền, liền đưa cho Chung Hiểu Âu một chai bia, Chung Hiểu Âu rất kinh hoảng, ở một nơi khỉ ho cò gáy, hai nữ nhân say rượu, không quá an toàn. "Cố tổng, chúng ta vào xe uống đi."

Cố Minh nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, ngược lại cũng không nói gì nữa, lên xe, mở đèn xe, khóa cửa xe, cầm bia tu ừng ực, "Hai tháng nữa tôi sẽ kết hôn, là cái kết đẹp cho chuyện tình mười năm, mấy ngày trước, hắn nói với tôi là phải đi Bắc Kinh công tác, kết quả, bạn của tôi nhìn thấy hắn đi cùng với một người phụ nữ từ trong khách sạn đi ra, đang đi ra ngoài ăn cơm...." Thoáng chập trùng một lát, cảm thấy tâm cam nàng đang rung động, bất quá, câu chuyện nàng kể không mặn không nhạt.

"Uống với tôi một chút đi, Chung Hiểu Âu." Cố Minh nhấc chai bia.

Chung Hiểu Âu cố gắng uống mấy ngụm, hóa ra, người thất tình đều có dáng vẻ này.

"Vậy làm sao bây giờ đây?" Chung Hiểu Âu hỏi.

Cố Minh lắc lắc đầu, lại khui một chai bia ra, "Tôi cũng không biết, nếu như là cô, cô sẽ làm thế nào ? Người chồng chưa cưới của cô lừa dối cô như vậy, cô có cưới không ?"

"Sẽ không, không thể ! Tôi không thể chịu được người khác lừa dối tôi như vậy." Chung Hiểu Âu nói như chém đinh chặt sắt.

Cố Minh ngẩn người, nghĩ cũng đúng, tại sao mình còn do dự như vậy ? Thạch Lỗi đã như vậy, còn đáng để mình do dự sao ? Do dự bất quá là nghĩ tới việc phiền toái khi từ hôn, vì lẽ đó đắn đo, nhưng nếu không từ hôn, có thể thanh thản sống bên nhau cả đời sao ?

Thủ pháp khui bia của Cố Minh ngày càng thành thạo, Chung Hiểu Âu biết khuyên người đang có tâm trạng đừng uống bia nữa là điều vô ích, càng khuyên càng uống nhiều, càng khuyên sẽ càng say.

"Chúng tôi thích nhau từ hồi đại học, tôi thừa nhận từ sau khi thăng chức, thời gian làm việc ở công ty càng ngày càng nhiều, nhưng tôi nào có cách nào khác ? Tôi cũng rất mệt, coi như chúng tôi không thể cân bằng lại thời gian dành cho công việc và thời gian dành cho nhau, hắn cũng không nên lừa dối tôi a, sao hắn có thể oán trách hôn lễ của chúng tôi, mặt khác lại cùng nữ nhân khác lên giường như vậy ?"

Cố Minh gục lên tay lái hỏi Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu đáng thương, không thể làm gì khác ngoài nói, "Đàn ông đều thế."

"Thật sao ? Vậy bạn trai cô cũng tồi vậy sao ?" Ánh mắt Cố Minh có chút mê ly, dần dần buông lỏng thân thể.

"Không, tôi chưa có bạn trai."

Cố Minh gật đầu, "Không có cũng tốt, đôi khi một mình còn tốt hơn, đỡ phải phiền lòng."

Chung Hiểu Âu yên lặng ngồi ở vị trí phó lái.

Cố Minh uống một ngụm bia, có chút chóng mặt, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, "Chung Hiểu Âu, cô tại sao không uống ? Nếu như cô uống say, ngày mai sẽ quên hết những lời tôi vừa nói."

"Cố tổng, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không kể chuyện này cho người khác." Chung Hiểu Âu vội vàng lấy lại tinh thần, nói chắc như đinh đóng cột để Cố Minh an lòng.

Cố Minh lắc lắc đầu, vỗ vỗ tay cô, "Không sao cả, tôi chỉ là, có chút không quen tâm sự với đồng nghiệp cùng công ty......."

Chung Hiểu Âu uống một ngụm, có chút khô nóng, nhìn dáng vẻ mê người của Cố Minh, trong lòng có chút khó chịu.

Cố Minh thấy cô như vậy, cho rằng cô hiểu lầm gì đó, khẽ nhíu lông mày, "Tôi ở Kinh Điển Quốc Tế mấy năm qua, ngoại trừ xã giao cần thiết, tôi chưa từng lén lút mời đồng nghiệp ăn cơm, vì lẽ đó, Chung Hiểu Âu, tôi cảm thấy tôi với cô rất có duyên."

Chung Hiểu Âu có chút đỏ mặt, Cố Minh không biết, hết thảy cho rằng là duyên phận không giải thích được, bất quá, đối với người nào đó, một số là do Chung Hiểu Âu cố tình làm, trên đời này nào có nhiều lần tình cờ gặp gỡ như vậy ? Vì muốn gặp người đó mới nghĩ ra nhiều cách như thể tình cờ gặp như vậy, Chung Hiểu Âu có chút sầu não, vì Cố Minh nói đến 2 chữ 'Duyên Phận', cô rất muốn nói cho Cố Minh biết, kỳ thực lần đầu tiên trong đại hội nhân viên mới nhìn thấy Cố Minh, cô đã nhất kiến chung tình, Chung Hiểu Âu có chút động tình, muốn túm lấy cổ tay Cố Minh, nhưng chung quy là không đủ cam đảm.

"Tôi có chút say rồi, nói một chút về cô đi, Chung Hiểu Âu." Cố Minh nhẹ nhẹ vỗ vào đầu mình.

"Tôi ? Nói gì về tôi đây ?"

"Nói gì cũng được." Cố Minh lại vỗ vỗ vào mặt mình.

"Tôi a, tôi năm nay 26 tuổi, chưa có bạn trai, muốn nỗ lực làm việc, tích góp tiền mua nhà, là người Tứ Xuyên, nhưng ba mẹ tôi không ở Thành Đô, vì lẽ đó, có đôi khi cũng cảm thấy cô độc, tôi nấu cơm một mình, rửa rau nấu cơm cũng làm rất tốt, một mình tôi ăn không hết bao nhiêu, còn phải rửa chén, tự mình đi tới phòng ăn ăn, càng cảm thấy cô đơn hơn, tôi muốn cùng người tôi thích cùng ăn cùng ngủ, chỉ cần cùng nhau, liền cảm thấy tất cả đều tốt.........." Chung Hiểu Âu dựa vào men rượu lảm nhảm một hồi, một lúc lâu mới phát hiện Cố Minh đã nhắm mắt ngủ thϊếp đi.