Chương 16

Trong hành lang đen kịt một màu, đưa tay không thấy được năm ngón, một tay Chung Hiểu Âu nắm tay vịn cầu thang, một tay kia nắm thật chặt tay Cố Minh, dựa vào trực giác, từng bước từng bước dịch xuống, Cố Minh kỳ thực sợ rất nhiều thứ, ví dụ như nàng sợ tối, sợ rắn, sợ chuột, sợ cô đơn, nhưng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, mơ hồ cảm thấy mình đã rèn luyện vô cùng mạnh mẽ, khi nàng đi khảo sát công trường, còn bị đối thủ cạnh tranh kích động một đám nông dân đến gây sự, nàng cũng đã từng gặp qua, những người công nhân, nông dân kia không biết từ nơi nào tìm đến, cầm theo dao rựa, kìm sắt vây đầy ở dưới công trường của tập đoàn, nàng cởi giầy cao gót, đứng trên nền đá hoa cương, trên đài cẩm thạch, nàng cầm loa thuyết giáo một hồi, cũng là sau sự kiện ấy, nàng được đặc cách đề bạt lên vị trí phó tổng của tập đoàn, nàng cho rằng bản thân mình đã kiên cường, không còn sợ sệt những điều vặt vãnh kia nữa, sau lần cúp điện này, trong nháy mắt đã đem con người của nàng trở về, Cố Minh được Chung Hiểu Âu nắm chặt tay như vậy, cũng làm giảm đi phần nào cảm giác bất an trong lòng, có lẽ ở trong bóng tối, bản năng của con người sẽ dựa vào nhau.

Ngược lại, trong lòng Chung Hiểu Âu đang rối như tơ vò, cô nghĩ, cô cùng Cố tổng hẳn rất có duyên, vậy mới có cơ hội ở chung một chỗ như này.

"Ai ở phía trên ?"

Có giọng nói đột nhiên vang lên, lại xuất hiện tia sáng, suýt chút nữa hù chết Chung Hiểu Âu, cô kinh sợ kêu lên một tiếng, ôm lấy eo Cố Minh, Cố Minh cũng bị dọa sợ, thuận thế cũng ôm lấy Chung Hiểu Âu, vô cùng hoảng sợ. Hai người ôm chặt lấy nhau, tia sáng từ phía dưới chiếu rọi tới, có thể là do tia sáng quá mạnh, căn bản không thể thấy mặt của người cầm đèn, chỉ nghe được giọng nói của nam nhân.

Không phải là tên dê xồm nào chứ ? Chung Hiểu Âu chợt nghĩ, cô vốn dĩ là cô gái liễu yếu đào tơ, hơn nữa lại có đại mỹ nữ Cố tổng ở đây, nếu quả thực gặp tên dê xồm ở đây chắc không thể sống nổi, Chung Hiểu Âu há miệng run rẩy, làm thành tư thế phòng phân, điện thoại của cô không biết bị ném đến nơi nào rồi.

Tia sáng càng ngày càng gần, người cầm đèn pin nhìn hai cô gái đang đứng ôm chặt lấy nhau, lên tiếng nói, "Tôi là bảo an, vừa rồi nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi trên hành lang mới lên đây, các cô đều là nhân viên của công ty sao ?"

"Hô ~" Chung Hiểu Âu lúc này mới lấy lại được bình tĩnh.

Lúc này, Cố Minh buông Chung Hiểu Âu ra, quay về bảo an bất mãn nói, "Anh quản lý an ninh không chuyên nghiệp chút nào, đột nhiên bị cúp điện, có người ở lại tăng ca, thang máy cũng ngừng, các anh cũng không quản, còn muốn sang năm được tăng lương nữa không đây ?"

Chung Hiểu Âu liếc mắt nhìn Cố Minh chút, tại sao nàng lại biết chuyện sang năm bảo an sẽ được tăng lương ?

Hai người ở hành lang lúng ta lúng túng, bảo an đã đốt một cây nến trong phòng khách, cuối cùng coi như cũng có chút ánh sáng, anh bảo an bị hiểu nhầm là dê xồm lúc nãy cầm một chiếc điện thoại đưa tới, "Đây là đồ của 2 cô sao ?"

"A !!! Đây là điện thoại của tôi, rơi thành như vậy sao ?" Chung Hiểu Âu nhìn màn hình điện thoạt chi chít vết vỡ, lòng cũng nát vụn như màn hình điện thoại vậy, cũng không muốn nhìn chiếc điện thoại nữa, cô chỉ nhỡ tay làm rơi từ túi quần ra, nào ngờ biến thành như vậy, có thể rơi qua khe hở cầu thang từ lầu bốn rơi xuống lầu một, "Không biết có sửa được không ?" Chung Hiểu Âu đáng thương nói.

"Bị thành như thế này còn sửa gì nữa, ngược lại cũng nên lên đời em iphone 6 đi." Cố Minh nhìn chiếc điện thoại một chút, có chút lắc đầu nói.

"Vẫn phải sửa a, tôi còn nhiều tư liệu cùng ảnh trong điện thoại này."

"Cô không sao lưu ra laptop sao ?" Cố Minh hỏi.

"Không a, tôi lo tài liệu sẽ bị lộ ra ngoài nên không sao lưu ra đâu cả." Chung Hiểu Âu vuốt ve điện thoại mình, trong lòng nghĩ trong laptop của cô toàn tiểu thuyết Bách Hợp, còn có tranh ảnh Bách Hợp, đương nhiên còn có ít ảnh về Cố tổng mà cô lấy được trên tài liệu công ty, làm sao dám để cho mọi người biết, vạn nhất bị lộ thì sao ?

Cố Minh có chút kì quái nhìn Chung Hiểu Âu, lại cũng cảm thấy điều cô nói có lý.

Dưới bóng đêm, Thành Đô đẹp yên bình theo một cách khác, càng trở lên mềm mại nhu tình hơn. Chung Hiểu Âu trả lại laptop cho Cố Minh, lại cảm thấy Cố Minh sửa bản kế hoạch kia có phải tốt hơn không. Hơn nữa, cô còn muốn mang laptop của Cố Minh về, cơ mà không được, đó là đồ cá nhân của Cố Minh, Chung Hiểu Âu chợt nghĩ ra một cách, đề nghị, "Cố tổng, chúng ta đến chỗ nào có điện sửa lại bản kế hoạch kia có được không ?"

Vậy là 2 người đi tới một quán cafe tên Thái Bình Dương ở trong trung tâm thành phố, 9h tối ở trong quán rất yên tĩnh, "Cố tổng, cô uống gì ?"

"Tôi không muốn uống, hôm nay tôi uống nhiều cafe lắm rồi." Hôm nay Cố Minh đã uống 2 tách cafe, thực sự không thể uống được nữa, Chung Hiểu Âu không thể làm gì khác, đành phải gọi cho nàng 1 cốc nước ấm, ngồi vào bàn, cô nhanh chóng để laptop Cố Minh lên bàn, hai người ngồi đối diện, Chung Hiểu Âu lúc đang làm việc cũng có chút dáng vẻ chăm chú, Cố Minh ngồi ở đối diện cô, điện thoại cũng đã sập nguồn, chỉ là ngày hôm nay khó có thể tập trung làm việc, hơi lơ đãng, tâm tư lại nghĩ tới Thạch Lỗi, sau ngày hôm đó, nàng lặng lẽ lấy ít quần áo chuyển ra ngoài khách sạn ở, cũng chưa thấy phản ứng của Thạch Lỗi, Thạch Lỗi đã gọi cho nàng rất nhiều, ngày hôm nay còn lãng mạn gửi hoa đến công ty nàng, nàng hiện tại không muốn nói chuyện với Thạch Lỗi, cũng không muốn gặp người nào khác, càng không muốn nghe thấy tiếng của hắn, nhưng tâm tư này làm sao có thể khống chế ?

"Chung Hiểu Âu."

"A?" Chung Hiểu Âu không ngẩng đầu lên, vẫn đang gõ laptop.

"Cô nói chuyện với tôi đi." Cố Minh muốn nói chuyện một lát để không suy nghĩ linh tinh nữa.

"A? Nha. . . . . ." Chung Hiểu Âu rời tầm mắt khỏi màn hình laptop, chỉ cảm thấy hôm nay thật kì quái, tại sao tối thế này còn phải đeo kính râm đây ? Lúc ở văn phòng cũng đeo như thế, trên đường từ công ty đến quán cafe cũng thế, cô thừa nhận, Cố tổng đeo kính râm rất đẹp, rất tuyệt ! Nhưng bây giờ trời tối rồi a Cố tổng.

Cố Minh vốn là người cẩn thận, thời điểm sắp đi xuống tầng 1 liền đeo mắt kính lên.

Chung Hiểu Âu không thể kìm được tò mò trong lòng, lên tiếng hỏi, "Cố tổng, trời cũng tối rồi, cô sao còn chưa gỡ kính râm xuống ?" Nhìn ra được vấn đề lúng túng của Chung Hiểu Âu, Cố Minh thông qua mắt kính màu xanh thấy được ánh mắt nghi hoặc của Chung Hiểu Âu, chỉ nói lảng đi, "Việc của bộ phận thị trường có vẻ chưa hoàn thành phải không ?"

"Đúng vậy, thật giống như chăm chỉ làm việc như nào cũng không xong được việc, đây là cảm nhận của tôi sau khi đến Kinh Điển Quốc Tế làm việc."

"Thật vậy, quả thực rất bận, thật giống như cả ngày chỉ biết làm việc." Cố Minh có chút suy tư nhìn cửa sổ, "Thường tăng ca như vậy, hẳn là ít thời gian hẹn hò rồi."

"Tôi không hẹn hò với ai cả." Chung Hiểu Âu ngồi tán gẫu với Cố Minh, cô rất thích dáng vẻ của Cố tổng lúc này, có thể thoải mái tán gẫu với nàng, quần áo Cố tổng mặc hôm nay thật đẹp a.

Một tay Cố Minh nâng quai hàm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, một tay đặt trên mặt bàn, ánh đèn chiếu lên mu bàn tay nàng, càng tô điểm thêm ngón tay thon dài trắng mịn của nàng, Cố tổng cũng đã sắp kết hôn rồi, tại sao vẫn còn khả năng mê hoặc cô đến vậy ? Trong lòng Chung Hiểu Âu đang gào thét.

Cố Minh cười cợt, "Nhìn cô thế này, hẳn có rất nhiều người muốn hẹn hò với cô a."

Đây là đang khen cô sao ? Hẹn hò thì có ích lợi gì ? Mỗi ngày hẹn hò với cô là đủ rồi, Chung Hiểu Âu mê gái nhà ta đang nghĩ thế.

Chung Hiểu Âu vừa ngắm người đẹp vừa làm việc, sau nửa tiếng mới coi như miễn cưỡng hoàn thành công việc, đợi đến khi Chung Hiểu Âu sửa xong bản kế hoạch cũng đã sắp 10 rưỡi, Cố Minh nhìn qua bản kế hoạch, thấy không còn vấn đề gì, có phục vụ đi đến nhắc nhở các nàng nên về sớm, Chung Hiểu Âu liền đem laptop cất đi.

"Cực khổ rồi," Cố Minh vỗ vỗ vai cô.

Chung Hiểu Âu nghĩ nghĩ, coi như là đang đặc biệt an ủi cô sao ?

"Ồ, chị dâu?"

Cố Minh quay đầu lại, mới phát hiện ra một đám anh em của Thạch Lỗi, người vừa lên tiếng chính là người yêu cũ của Mộc Dao ---- Tất Tiểu Quân, Cố Minh ghét ai ghét cả đường đi, lúc này nhìn thấy đám anh em của Thạch Lỗi cũng cảm thấy chán ghét, chỉ gật đầu một cái, coi như chào hỏi, bắt chuyện qua loa, liền cùng Chung Hiểu Âu rời khỏi quán cafe, vừa đi được mấy bước, Tất Tiểu Quân lập tức gọi điện cho Thạch Lỗi, "Mày đang ở đâu ? Ngày hôm nay đi tìm Cố Minh sao ? Mày có bị ngu không ? Ở dưới tầng một công ty đợi làm gì ? Tao vừa nhìn thấy cô ấy, đang ở trong quán cafe, đúng, vừa mới đi, mày đang ở gần đây sao ? Tao làm gì có cách nào giữ cô ấy lại được ? Được được, mày đến nhanh chút đi." Tất Tiểu Quân cúp điện thoại xong, liền đuổi theo, vừa kịp lúc Cố Minh lái xe ra, hắn không màng sống chết, chạy ra trước xe nàng chặn xe lại, Cố Minh vô cùng bực mình phanh xe lại, dừng xe ở ven đường, Tất Tiểu Quân lập tức chạy tới gõ cửa xe, Cố Minh hạ cửa kính xe xuống, cay mày nói, "Điên rồi à ?"

"Không phải, chị dâu, chị xuống xe đi, em có việc gấp muốn nói với chị." Tất Tiểu Quân nói dối, cố gắng kéo dài thời gian.

"Chuyện gì a? Tôi không rảnh." Cố Minh từ chối.

"Thật sự là có chuyện khó nói a, chị dâu, Mộc Dao, Mộc Dao vừa mới gọi điện cho em, nói là nàng mang thai, có thể đó là con của em, chị nói em phải làm sao bây giờ ?"

"Hai người không phải đã chia tay một thời gian dài rồi sao ?" Cố Minh nhìn Tất Tiểu Quân.

"Trước........Trước đây từng gặp mặt........" Tất Tiểu Quân suýt chút nữa không kiếm được cớ nói chuyện.

"Thật sao? Tuần trước tôi mới gặp Mộc Dao, sao không nghe nàng nói qua ? Hơn nữa thấy nàng lúc này rất có tinh thần, không giống như đang mang thai."

"A ? Thật sao ? Hay là nàng gạt em ? Vì muốn giữ em lại ? Không nghĩ ra nàng lại dùng cách này."

Cố Minh chuẩn bị kéo kính xe lên, "Được rồi, tôi không rảnh nghe chuyện xàm."

"Đợi chút, đợi chút.......từ đã.........Chị dâu, tay, tay !"

Cố Minh rốt cục vẫn ấn nút giữ.

Thế này là thế nào ? Chuyện gì đây ? Chung Hiểu Âu ngồi ở trong xe Cố Minh, nhìn ra được người nam nhân này đang cố gắng giữ hai nàng lại.