Chương 6

Bởi vì ở chỗ này không thể bắt xe, Tỉnh Dĩ đi bộ dọc theo đường lớn để xuống dưới chân núi. Ánh nắng mặt trời hắt lên khuôn mặt của cô, trong thoáng chốc Tỉnh Dĩ cảm thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cứ như một giấc mơ, dường như toàn bộ đều là ảo ảnh cô tự tưởng tượng ra, cô lấy thẻ ngân hàng anh hai cho mình ra xem, lúc này mới có thể khẳng định tất cả đều là thật.

Lẽ ra vừa rồi khi hùng hổ nói ra những lời đó, cô cũng phải trả tấm thẻ này lại cho anh hai, nhưng Tỉnh Dĩ không thể làm như vậy, cô quả thật rất cần số tiền này.

Đằng sau đột nhiên có tiếng còi xe vang lên, Tỉnh Dĩ quay lại, là một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt, thương hiệu thì Tỉnh Dĩ không biết, nhưng cô chắc chắn nó rất đắt.

Lăng Hồng Hiên nhô đầu ra khỏi xe thể thao, vẫy vẫy tay với Tỉnh Dĩ, cô đứng tại chỗ chờ anh chậm rãi đi đến chỗ mình. Giờ phút này Lăng Hồng Hiên vẫn còn tâm trạng để đùa, anh vừa vỗ vỗ vào ghế lái phụ của xe vừa nói: "Lên đây đi Tiểu Dĩ."

Tỉnh Dĩ không cảm thấy căng thẳng, chỉ là tâm trạng cô lúc này hơi phức tạp, cô mỉm cười rồi mở cửa lên xe. Mái tóc cô ướt mồ hôi, một vài cọng bám lên má cô, mặt trời thực sự quá gay gắt.

Lăng Hồng Hiên cũng đang đưa mắt nhìn Tỉnh Dĩ, cô em gái đã thất lạc nhiều năm của mình.

Ngoại hình của cô đương nhiên là rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất giống ba Lăng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra quan hệ cha con của hai người, nếu không thì đã không khiến người nhà họ Lăng chú ý.

Tỉnh Dĩ có một mái tóc đen dài, gương mặt trong sáng, không trang điểm cũng không đeo trang sức nhưng vẫn toát lên vẻ thu hút, cô đem lại cho người khác cảm giác dịu dàng, khôn khéo, hẳn là một đứa trẻ biết nghe lời và không khiến người khác phải bận tâm, lo lắng.

Cho nên không ai nghĩ rằng cô có thể nói ra những lời như vừa rồi, dám đứng lên đáp trả bà cụ Lăng.

Lăng Hồng Hiên vuốt cằm, nghĩ xem nên nói chuyện với cô về chủ đề gì, dù sao anh cũng đã qua lứa tuổi của cô khá lâu rồi, mặc dù tuổi tác của mấy cô gái mà anh hay trêu ghẹo và Tỉnh Dĩ xấp xỉ nhau, nhưng cách nói chuyện với em gái và với đối tượng tán tỉnh thì hoàn toàn không giống nhau, huống chi với tính cách vừa nhu vừa cương của Tỉnh Dĩ thì lại càng khó tiếp cận nắm bắt.

Không có cách nào khuyên cô trở về nhà họ Lăng, Lăng Hồng Hiên chủ động mở lời: "Anh cả không yên tâm về em cho nên bảo anh ra xem em thế nào, em còn muốn quay trở lại không?"

Tỉnh Dĩ lắc đầu.

Lăng Hồng Hiên thấu hiểu cười một cái, lại hỏi tiếp: "Có muốn đi tới chỗ nào không? Anh dẫn em đi mua đồ nhé?"

Tỉnh Dĩ suy nghĩ chốc lát, đáp lời: "Quay lại trường học đi ạ, anh hai có thể đưa em tới ga tàu phía Nam không?"

Tỉnh Dĩ đã thi xong Đại học, kết quả rất đúng với những gì cô kỳ vọng, cô đã nhận được một vài càng ô liu đến từ các trường Đại học ở thành phố A, cuối cùng Tỉnh Dĩ quyết định nộp hồ sơ vào Đại học Ngũ Hải, bởi vì trường đã cam kết miễn học phí hai năm đầu tiên cho cô. Hơn nữa trước khi khải giảng cô đã có thể chuyển vào trong ký túc xá của trường, cũng bởi vì thế Tỉnh Dĩ không quá lo lắng sau khi rời khỏi nhà họ Lăng sẽ không có chỗ để đi.

Lăng Hồng Hiên thấy cô không muốn đi mua sắm, bỗng nhiên lại thấy hơi thất vọng, bởi vì ngoại trừ việc mua đồ, anh thực sự không biết làm sao để tăng cường tình cảm anh em giữa hai người.

Tỉnh Dĩ lấy thẻ ra, đưa lại cho anh, cân nhắc nói: "Anh ơi, em trả lại tấm thẻ này cho anh."

Lăng Hồng Hiên đẩy tay cô về, nhíu mày nói: "Cầm đi, em vẫn còn là một cô bé, cứ cầm lấy đi mua những thứ mình thích, nếu em không muốn đi mua sắm với anh, vậy anh sẽ chuyển thêm tiền vào trong thẻ."

"Ngoan, anh không thiếu chút tiền này đâu nên cứ cầm lấy đi."

Tỉnh Dĩ thấy thái độ kiên quyết của anh, cũng không nhiều lời thêm nữa, cúi đầu xuống nói: "Cảm ơn anh hai."

Lăng Hồng Hiên nghiêng đầu nhìn đôi tai ửng đỏ của cô, không nhịn được nở nụ cười. Lăng Hồng Hiên phát hiện cô em gái của mình... thực sự rất đáng yêu.