Chương 5

"Nhà họ Lăng hẳn là có gia giáo rất nghiêm, bởi vì ở vị trí nổi bật trong phòng khách treo một tấm biển lớn làm bằng gỗ Tiểu Diệp Tử Đàn, trên đó khắc bốn chữ "Thiên Luân Tự Nhạc"."

*Gỗ Tiểu Diệp Tử Đàn: Loại gỗ xuất phát từ Ấn Độ, được xem là loại gỗ quý hiếm nhất trên thế giới.



*Thiên luân tự nhạc: Ý chỉ gia đình có mối quan hệ thân thiết, hòa hợp, đoàn tụ."

Tỉnh Dĩ nhìn mọi thứ trong nhà, trong lòng dấy lên những cảm xúc mâu thuẫn khó hiểu, bỗng nhiên nhận thấy được sự bất an. Không khí trên bàn ăn không quá yên lặng, thỉnh thoảng mọi người nói đôi ba câu, không biết có phải ảo giác của cô hay không, Tỉnh Dĩ luôn cảm thấy những gì họ nói cứ vong vo, dường như đằng sau lời nói của mọi người còn ẩn chứa ý nghĩa nào đó sâu xa hơn. Chuyện này khiến cho Tỉnh Dĩ không được thoải mái cho lắm.

Mọi người không được xem là quá hài hòa. cho đến khi bà cụ Lăng lên tiếng. Bà cụ Lăng đã ở độ tuổi gần đất xa trời, ba hạ sinh được tổng cộng ba người con trai, tất cả đều lớn lên bình an và khỏe mạnh.

Lúc còn trẻ, bà cụ cũng là một người đẹp có tính cách vô cùng dịu dàng, nhưng càng lớn tuổi, tính tình bà cụ càng biến đổi, những năm qua ngày một trở nên cố chấp hơn.

Kể từ lúc ông cụ Lăng qua đời, mọi người trong nhà đều rất quan tâm đến cảm xúc của bà cụ, tất cả mọi chuyện hầu như đều thuận theo ý bà, chỉ sợ một ngày bà cụ tức giận rồi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bà cụ Lăng nghiêm mặt, thoạt nhìn sẽ tạo cho người ta cảm giác không dễ chung sống, bà quay sang nói với Tỉnh Dĩ: "Con đã nhận tổ quy tông rồi, vậy việc tiếp theo cũng nên đổi họ đi thôi."

Tỉnh Dĩ mở to hai mắt, chớp chớp mấy cái, trước khi đến đây không ai nói với cô về việc phải đổi họ cả. Cô không gật đầu, sau khi im lặng một lúc, cố gắng bình tĩnh trả lời bà cụ: "Cháu không muốn đổi tên, cháu nghĩ cứ giữ nguyên như bây giờ là được rồi ạ."

Bà cụ nhíu chặt đôi lông mày, nói: "Con không đổi tên, vậy sao có thể coi là người nhà họ Lăng được? Mọi người muốn gọi con sao bà không quan tâm, nhưng nhất định trên chứng minh thư con phải mang họ lăng, hộ khẩu cũng phải chuyển vào trong nhà họ Lăng."

Giọng điệu của bà cụ đã có phần khó chịu, nghe như lời trách móc vậy. Đáy lòng Tỉnh Dĩ nóng như lửa đốt, cô không phải là kiểu người mặc cho người khác muốn làm sao thì làm, cô muốn nhịn nhưng không thể nhịn được, một lúc sau vẫn quyết định nói ra lời trong lòng: "Cháu đã mười tám tuổi rồi, cháu hoàn toàn có thể quyết định được cháu sẽ mang họ gì."

Lời nói của cô khiến cho tâm trạng của những người trên bàn ăn biến đổi muôn hình vạn trạng, ngay sau đó là tiếng vang lớn từ hành động đập thật mạnh chén trà xuống bàn ăn của bà cụ Lăng, bà càng nhíu chặt mày hơn: "Con nói chuyện với người lớn tuổi như vậy sao? Quả nhiên là lớn lên ở bên ngoài, không có chút giáo dục nào cả!"

Người nhà họ Lăng thấy bà cụ Lăng tức giận, vội vàng khuyên can, Lăng Đức Dong thì cau mày, có phần khó chịu với những lời bà cụ vừa nói.

Tỉnh Dĩ kiềm chế lại cơn tức giận ở trong lòng, trên mặt duy trì trạng thái cười như không cười, giọng nói pha chút lạnh lùng: "Mười tám năm qua, mọi người không nuôi tôi một ngày nào, bây giờ tôi trưởng thành rồi, lại muốn ép buộc tôi làm theo ý mọi người, trên cuộc đời này lý nào lại có chuyện như vậy?"

Sắc mặt bà cụ nặng nề, không lên tiếng đáp trả, còn mẹ Lăng lúc này đã nước mắt lưng khóe mi, đáy lòng khó chịu khôn cùng.

Nhìn thấy mẹ Lăng như thế, Tỉnh Dĩ có hơi hối hận với những lời mình vừa nói, có phải đã hơi quá lời rồi không, nhưng rồi cô vẫn đứng dậy: "Về phần tôi có giáo dục hay không, tôi xin trả lời rằng từ trước đến nay tính tôi vẫn luôn như vậy, không thể thay đổi được... Cảm ơn sự tiếp đón của mọi người ngày hôm nay, tôi xin phép đi trước."

Tỉnh Dĩ nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Sau lưng cô, mẹ Lăng sốt ruột gọi cô lại, nhưng Tỉnh Dĩ đã hạ quyết tâm, không hề quay đầu. Cô càng rảo bước nhanh hơn, như đang muốn chạy đi thì đúng hơn, cô sợ có người sẽ đuổi theo mình.

Tỉnh Dĩ sải bước về phía trước, cảm thấy bài kiểm tra chạy tám trăm mét ở trường cấp ba không phải là vô ích.

Cho đến khi ra khỏi biệt thự nhà họ Lăng, cô mới thoải mái hơn đôi chút, Tỉnh Dĩ thở ra một hơi thật dài, bên tai là tiếng ve kêu râm ran.