Chương 4

Lăng Tu Chân là con trai út của bà cụ Lăng, cũng chính là chú ba của Tỉnh Dĩ, Lăng Tu Chân có hai người anh trai lớn hơn mình khoảng mười tuổi, từ nhỏ đã được nuôi thả, bà cụ Lăng và ông cụ Lăng không có yêu cầu gì đặt nặng vào ông, cho nên Lăng Tu Chân thuận theo lẽ đó mà theo đuổi bộ môn tự do là nghệ thuật.

Nói dễ nghe có thể gọi ông là người làm nghệ thuật, còn nói khó nghe thì ông là người rảnh rỗi không có việc gì để làm. Nhưng cũng may nhân phẩm của ông không tồi, không rảnh rỗi sinh nông nổi làm ra chuyện gì xấu xa, công việc hiện tại của ông rất thích hợp với tính tình cà lơ phất phơ của mình. Ông thường thích làm cái gì là làm ngay cái đó, việc bày sạp hoa quả bán hôm nay cũng là kết quả của một phút hứng thú nhất thời.

Bà Vi đứng một bên nghe cuộc đối thoại của hai người mà không hiểu gì cả, vô cùng khó hiểu hỏi lại, Lăng Tu Chân cười kể chuyện buổi sáng lại cho mọi người nghe một lần, bầu không khi vì câu chuyện này mà vui vẻ hẳn lên, hòa hoãn hơn nhiều so với lúc nãy.

Tỉnh Dĩ còn nhìn thấy Lăng Đức Dong, cha ruột của mình. Lần gặp mặt đầu tiên, hai người nhìn nhau sửng sốt, bởi vì hai cha con họ giống nhau đến bảy tám phần, chỉ khác nhau ở một vài chi tiết trên gương mặt.

Ngoại từ ba Lăng còn có hai người đàn ông xa lạ bước tới, vóc dáng hai người cao lớn đi tới chào hỏi Tỉnh Dĩ, một người chính trực đường hoàng, một người lại có vẻ cà lơ phất phơ hơn, giọng điệu lúc nói với Tỉnh Dĩ vô cùng dịu dàng, anh ta hơi cúi người, nói với Tỉnh Dĩ: "Em chính là Tỉnh Dĩ hả? Đừng lo lắng, anh là Lăng Thừa Vọng, anh cả của em... Sau này gặp phải chuyện gì cũng có thể tới tìm anh."

Cách ăn nói của Lăng Thừa Vọng rất giống với mẹ Lăng, tạo cho người đối diện cảm giác vô cùng đáng tin, Tỉnh Dĩ hơi không quen gật đầu một cái.

Người còn lại thì có phong cách hoàn toàn khác, so với Lăng Thừa Vọng, khí chất của người này giống chú ba hơn, liếc mắt một cái có thể nhận thấy người này là một công tử hào hoa, trên người toát ra khí khái phong lưu. Lăng Hồng Hiên cười xoa đầu Tỉnh Dĩ một cái, xoa đến mức nó rối thành một cục, sau đó đặt một tấm thẻ vào trong tay của Tỉnh Dĩ, nói: "Mật khẩu là sáu số sáu, sau này có chuyện gì cần dùng đến tiền thì cứ dùng thẻ của anh mà tiêu."

Tỉnh Dĩ đã mười tám tuổi rồi, cho nên khi được người khác xoa đầu cảm thấy rất không đồng tình, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, bởi vì đổi lại anh cũng cho cô món quà quá giá trị.

Cô nhận lấy tấm thẻ ngân hàng với sự kinh ngạc trên gương mặt, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là cách những người giàu thể hiện tình cảm sao? Cũng... tuyệt vời đó chứ!

Cô có ba người anh trai, giờ đã gặp được hai người, còn một người là Lăng Nhạc An nhưng mãi cô vẫn không thấy anh xuất hiện, Tỉnh Dĩ nhìn về phía mẹ lăng, mỉm cười khó xử, Lăng Thừa Vọng lúc này chủ động lên tiếng giải thích: "Tiểu An tạm thời nghĩ không thông, em ấy ở bên ngoài giải sầu rồi, mấy ngày nữa anh đưa nó về gặp em."

Thắc mắc trong lòng Tỉnh Dĩ được giải đáp, thì ra là không thể chấp nhận sự thật nên bỏ nhà đi.

Nhìn mọi người xung quanh lo lắng cho người anh thứ ba của mình, Tỉnh Dĩ cúi đầu không thể nói rõ được tâm trạng lúc này của bản thân, có lẽ là hơi muốn cười. Trong mắt những anh chị em này, cô hoàn toàn là người xa lạ.

Sau khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, bữa ăn chính thức bắt đầu, Tỉnh Dĩ tỉnh bơ quan sát hành động, cử chỉ của tất cả mọi người trên bàn cơm, quyết định nhìn thấy mọi người làm cái gì sẽ làm theo cái đó.

Nhà họ Lăng không phải là một gia tộc thích phô trương, cũng không có thói quen khoe khoang như mấy gia đình mới nổi, phải dát vàng bạc vào nhà. Nhưng đồ nội thất trong nhà thì không có cái nào mà không quý hơn vàng bạc, gỗ tử đàn có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, xung quanh nhà được trang trí bởi các tác phẩm điêu khắc phức tạp, ngay cả vải trên ghế sô pha cũng được thêu bằng chỉ vàng.