Sắc mặt Tần Sở không thay đổi, cất chìa khoá vào trong túi.
“Sáng mai tôi sẽ đi lấy xe. Vào lúc tôi đi lấy xe, các cậu thu thập dọn dẹp hành lý tư trang, chuẩn bị rời khỏi nơi này, trước tiên đi căn cứ quân sự.”
“Đội trưởng, tôi đi cùng với anh.” Dịch Bạch Thiên xung phong nhận việc.
Ánh mắt Tần Sở nghiêm khắc, quả quyết từ chối lời đề nghị của cậu ta: “Cậu ở lại nơi này bảo vệ mọi người.”
“Đội trưởng………” Dịch Bạch Thiên còn muốn nói gì đó.
“Đây là mệnh lệnh.” Giọng điệu Tần Sở kiên quyết, không cho phép thương lượng.
Lúc này, Tôn Nam và Tôn Hiểu Hiểu bưng đồ ăn đóng hộp nóng hổi chậm rãi đi tới.
“Tới đây, ăn một chút gì đó bổ sung thể lực.” Tôn Nam tiếp đón mọi người.
Dịch Bạch Thiên nhận lấy đồ hộp, biểu cảm trên mặt nhăn như cái bị.
“Tôi, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa nữa sẽ không bao giờ ăn lại đồ đóng hộp, tôi thề.”
Quý Diệp nhìn chăm chú Dịch Bạch Thiên, ngay sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Có ăn đã tốt lắm rồi, tại cậu ăn nhiều quá thì có.”
“Tiểu Nhất, dậy ăn chút gì đi.” Tần Sở lay lay bả vai Tiểu Nhất, có ý muốn đánh thức hắn.
Tiểu Nhất rúc vào trên vai anh, thân thể nhỏ nhắn phập phồng, hô hấp phập phồng dần bình tĩnh lại, hoàn toàn đắm chìm vào trong mộng cảnh, không hề có chút phản ứng với thế giới bên ngoài.
“Thật hâm mộ đứa bé này.” Dịch Bạch Thiên cười khổ lắc lắc đầu.
Tần Sở nhẹ nhàng đưa tay chạm vào trán Tiểu Nhất, kiểm tra nhiệt độ cơ thể của hắn ------ độ ấm trên trán bình thường, không có bất cứ dị thường nào.
Sau khi rút bàn tay lại, lông mày Tần Sở hơi nhăn lại, trong mắt lộ ra nghi ngờ và một vài suy đoán.
“Tiểu thư Quý, tôi muốn cô làm một việc.” Anh quay mắt về phía Quý Diệp.
“Có chuyện gì vậy? Đội trưởng Tần?” Quý Diệp hỏi.
Tần Sở vén tóc Tiểu Nhất lên, lộ ra vết sẹo dữ tợn sau cổ của Tiểu Nhất. Những người khác nhìn thấy vết thương này, đều không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
“Tôi muốn nhờ cô giúp tôi kiểm tra miệng vết thương của cậu ấy một chút.” Tần Sở nói.
Quý Diệp nghiêm túc gật gật đầu, ngồi xổm phía sau Tiểu Nhất, cẩn thận quan sát miệng vết thương kia. Một phút sau, cô đưa ra kết luận.
“Miệng vết thương này, thoạt nhìn có vẻ đã lâu rồi, rất có thể đã để lại từ mấy năm trước. Hừm…… Vết cắt này vô cùng đặc thù, phương thức này giống như do pha lê hoặc là do các vật thể sắc bén khác gây ra. Từ hình dạng của miệng vết thương này, có thể là do chính cậu ấy gây ra.”
Quý Diệp tạm dừng một chút, nói tiếp: “Hơn nữa…….. Nếu tôi đoán không sau, có thể cậu ấy làm vậy để lấy thứ gì đó ra khỏi làn da. Anh xem, chỗ da này có vết móng tay xẹt qua………”
“Không cần nói nữa, tiểu thư Quý.” Tần Sở cắt ngang cô.
Quý Diệp bừng tỉnh, chú ý tới gương mặt tái nhợt của những người khác, có chút ngượng ngùng mà cười cười với bọn họ.
Tần Sở buông tóc Tiểu Nhất xuống, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Trên người Tiểu Nhất giống như đang cất giấu không ít bí mật, anh rất hy vọng quyết định cứu hắn trước đó không phải là một quyết định sai lầm.
Ngày hôm sau, mưa to đã ngừng lại. Mặc dù đang là mùa hè nhưng thời tiết vẫn giống như đang vào đông, rét buốt, lãnh lẹo thẩm thấu vào tận xương cốt, đóng băng cả người.
Mọi người không yên lòng mà tụ lại ở cửa ra siêu thị, chờ đợi Tần Sở đi lấy chiếc xe ở bãi độ xe phụ cận.
Tôn Hiểu Hiểu quan sát trái phải một phen, không cầm lòng được mà hỏi: “Anh trai Tiểu Nhất đâu ạ?”