Chương 20

Tôn Nam đã nói bãi đỗ xe ở phía bên phải cổng vào của siêu thị, muốn đến nơi đó, bắt buộc phải băng qua một con đường nhỏ hẹp.

Tần Sở vô cùng cẩn thận mà băng qua con đường nhỏ, cảnh giác quét mắt từng chỗ ngoặt --------- bạn vĩnh viễn sẽ không biết được mặt sau của khúc ngoặt sẽ cất giấu bao nhiêu người lây nhiễm đâu.

Quả nhiên, ngay khi anh vừa bước qua một góc ngoặt, một người lây nhiễm còn chưa hoàn toàn biến dị đột nhiên chui ra từ phía sau, phát ra tiếng gào rống, lao về phía anh.

Tần Sở phản ứng nhanh chóng, lui về sau, dưới chân dùng sức, đá đứt cổ đối phương.

Sau khi xác nhận đối phương đã mất hoàn toàn dấu hiệu sự sống, Tần Sở hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới.

Nhưng mà anh vừa tiến về phía trước vài bước, đột nhiên một bàn tay nhợt nhạc lặng yên không một tiếng động đặt lên trên vai anh.

Tần Sở cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo giống như rắn độc uốn lượn di chuyển trên tuỷ sống của anh.

Anh theo bản năng tóm lấy bàn tay trên vai, dùng sức nhanh chóng vặn cánh tay của đối phương, đẩy đối phương ngã xuống đất.

Tiếp theo, đầu gối của anh mạnh mẽ đè chặt lên yết hầu của đối phương. Anh rút thanh đao quân đội ra, lưỡi đao loé sáng lấp lánh, kề sát trên cổ đối phương.

Ngay khi anh suýt chút nữa cắt qua động mạch trên cổ đối phương, Tần Sở đột nhiên thấy rõ người đang nằm trên mặt đất lại là Tiểu Nhất.

Động tác của anh đột nhiên khựng lại, nhanh chóng rút đao lại, thiếu chút nữa cắt phải bàn tay của chính mình.

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Tần Sở lớn tiếng quát lên, trong thanh âm còn mang theo sự tức giận bùng nổ.

“Tần Sở……”

Khuôn mặt nhỏ thanh tú của Tiểu Nhất bị đè trên mặt đất, cọ xát với nền đá vô cùng đau đớn. Hắn cố gắng nhìn về phía Tần Sở, trong ánh mắt lộ ra sự mê mang khó hiểu.

“Chết tiệt!”

Sắc mặt Tần Sở xanh mét, nhấc đầu gối ra khỏi yết hầu yếu ớt của hắn, duỗi tay nắm lấy cổ áo Tiểu Nhất, hung hăng túm hắn từ trên mặt đất lên.

“Tại sao cậu lại ở chỗ này!”

Khoảng cách của hai người trong nháy mắt được rút ngắn lại, hô hấp hoà trộn trong không khí, cơ thể dường như đang dán sát vào nhau.

Tiểu Nhất đối mặt với Tần Sở đang phẫn nộ, điều chỉnh gương mặt, nuốt một ngụm nước miếng, hô hấp nặng nề nói:

“Bởi vì cậu ở chỗ này.”

Tần Sở dùng sức đẩy Tiểu Nhất sát đến trên vách tường, mạnh mẽ nắm chặt bả vai Tiểu Nhất, giống như muốn đóng đinh hắn ngay tại chỗ, khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Tôi rõ ràng đã dặn cậu và những người khác đợi ở siêu thị!” Thanh âm Tần Sở trầm thấp tràn ngập áp lực.

Phần lưng Tiểu Nhất va chạm vào vách tường, truyền đến thanh âm thô cứng nặng nề, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau nhức, nhíu mày, khó nén sự bất ổn, hắn không nhịn được mà cao giọng nói:

“Nhưng tôi chỉ muốn ở cùng cậu thôi!”

Tần Sở nghe hắn nói vậy, biểu cảm hơi hơi cứng lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm Tiểu Nhất.

Mà Tiểu Nhất cũng không thèm trốn tránh, con ngươi màu xám trong sáng thẳng thắn thản nhiên nhìn chăm chú Tần Sở, không hề né tránh.

Thật lâu sau, Tần Sở dần dần thả lỏng lực trên tay, chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Anh xoay người đưa lưng về phía Tiểu Nhất, cố gắng khống chế nội tâm rối loạn.

“Vào lúc cậu đi đến sau lưng tôi có thể phát ra tiếng được không? Tôi thiếu chút nữa đã gϊếŧ cậu, cậu có biết hay không!” Anh cắn chặt khớp hàm, thanh âm giống như rít ra từ giữa kẽ răng, vô cùng chói tai.