Chương 17

Vào lúc Tần Sở và Tiểu Nhất đang nói chuyện với nhau, Quý Diệp cầm theo hộp y tế, Tôn Hiểu Hiểu đi phía sau, nện từng bước vội vàng tới bên người bọn họ.

“Đội trưởng Tần, tôi tới giúp các anh xử lý miệng vết thương một chút.”

“Qúy tiểu thư, làm phiền rồi.” Tần Sở cảm ơn nói.

“Việc nên làm.”

Quý Diệp nhanh chóng mở hộp y tế ra, cẩn thận đỡ Tiểu Nhất ngồi lên trên chiếc ghế cũ kĩ.

“Tiểu Nhất, ngồi đi.”

Tôn Hiểu Hiểu ở bên cạnh giúp đỡ Quý Diệp, đặt cồn, xếp băng gạc, đưa kéo.

“Tiểu Nhất, hiện tại cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Quý Diệp dịu dàng dò hỏi.

Tiểu Nhất không trả lời vấn đề của cô.

Quý Diệp hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy đứa nhỏ này có chút câu nệ và bất an, ánh mắt vẫn luôn trốn tránh, thường xuyên nhìn về phía đội trưởng Tần, giống như không quá quen thuộc việc giao tiếp cùng với những người lạ.

“Từ giờ trở đi, chúng ta đều là bạn đồng hành, cậu không cần phải sợ hãi.” Quý Diệp mỉm cười.

Tiểu Nhất quay đầu nhìn về phía cô, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cảm ơn cô.”

Thanh âm hắn mềm nhẹ vô cùng giống âm thanh mỏng manh của tiếng muỗi kêu.

Bên kia, biểu cảm của Dịch Bạch Thiên và Tôn Nam vô cùng trầm trọng bước tới bên cạnh Tần Sở, bọn họ cùng bàn luận về việc rời đi khỏi nơi này.

“Ngày mai sao? Gấp gáp như vậy à?”

Tôn Nam là một người đàn ông trung niên béo lùn, thoạt nhìn vô cùng phúc hậu. Lúc này trên mặt ông lộ ra biểu cảm kinh ngạc, không đoán trước được việc Tần Sở sẽ đưa ra quyết định hấp tấp như vậy.

“Chúng ta phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Tình trạng của thành phố An Ninh hiện tại không hề lạc quan, hơn nữa những kẻ đó đã nhận ra được nơi ẩn náu của chúng ta.” Biểu cảm Tần Sở vô cùng nghiêm túc, nói.

“Cậu đang nói tới….. người của phòng thí nghiệm ABERC?”

Tần Sở gật đầu, vô cùng nghiêm trọng.

“Phòng thí nghiệm ABERC là cái gì?” Tiểu Nhất kéo kéo góc áo Tần Sở, tò mò cắm đầu vào trong cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Cậu không biết?” Những người khác trao đổi ánh mắt kinh ngạc lẫn nhau. Bọn họ cũng không dám tin, vậy mà lại có người còn không biết ABERC?

“Trung tâm nghiên cứu tiến hoá của sinh vật cao cấp, tên gọi tắt là ABERC, đã từng là một tòa nhà thí nghiệm bí mật chủ đạo của quân đội.” Tiểu Nhất giải thích với Tiểu Nhất.

Quý Diệp phát ra âm thanh cảm thán, tiếp lời Tần Sở, nói:

“Một năm trước, tòa nhà thí nghiệm này đã xảy ra một vụ nổ lớn, virus bên trong đã lan ra ngoài, khuếch tán tới phạm vi toàn cầu, vì thế…… Thế giới đã biến thành dáng vẻ như hiện giờ.”

Đường xá tắc nghẽn, hệ thống điện lực và thông tin bị tê liệt, tài nguyên đất và nước bị ô nhiễm, còn có cả những người biến dị bị lây nhiễm lang thang khắp nơi trong thành thị……..

Mọi người đột nhiên im lặng.

Đặc biệt là Quý Diệp, khi cô nói đến tòa nhà thí nghiệm này, biểu cảm vô thức lộ ra sự đau khổ không cách nào giãi bày, giống như đang bị nhốt dưới bóng ma không cách nào thoát khỏi.

“Trở về chủ đề chính.” Tần Sở là người đầu tiên đánh tan sự im ắng, “Ngày mai chúng ta ngay lập tức rời khỏi nơi này, đi đến căn cứ quân sự thành phố An Ninh trước đã.”

“Căn cứ quân sự bên kia vẫn còn hoạt động à?” Dịch Bạch Thiên có vẻ nghi ngờ.

Tần Sở gật đầu nói: “Từ hiểu biết qua miệng của bốn người trong tiểu đội kia, bọn họ đúng là đã thông qua căn cứ quân sự để tìm được vị trí của chúng ta.”