Chương 16

Tần Sở gật gật đầu: “Đây là phần văn kiện quan trọng, là mấu chốt để đánh sập toà nhà thí nghiệm kia, tuyệt đối không được để những kẻ đó lấy về.

“Đội trưởng, tôi hiểu rồi.” Biểu cảm Dịch Bạch Thiên nghiêm túc.

“Văn kiện gì cơ?” Tiểu Nhất tò mò mà tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Đây không phải là việc mà một đứa trẻ con như cậu nên biết đâu.” Dịch Bạch Thiên đùa giỡn nói.

“Đứa trẻ con?” Tiểu Nhất gãi gãi đầu.

Tần Sở liếc mắt nhìn hắn: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Nhất tự hỏi vài giây, trả lời: “Bọn họ nói tôi năm nay mười tám tuổi.”

“Mười tám? Thoạt nhìn giống như mười lăm, mười sáu tuổi vậy.” Dịch Bạch Thiên tấm tắc ngạc nhiên, “Trừ bỏ cơ thể cao còn lại thì không giống.”

“Bọn họ? Bọn họ trong miệng cậu là ai?” Tần Sở nhớ lại thời điểm trước đó khi dò hỏi tên hộ của Tiểu Nhất, bên trong câu trả lời của hắn cũng có nhắc tới “Bọn họ.”

“Bọn họ là……” Tiểu Nhất bịt kín miệng, tránh khỏi ánh mắt Tần Sở, nhỏ giọng lầu bầu, “Thật sự xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu.”

“Được thôi, tùy cậu vậy.” Tần Sở nhún vai, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Ba người xuyên qua lối đi chật hẹp, trước mắt hiện ra một tòa nhà thấp bé --------- một toà nhà có thể dễ dàng nhận ra được là một cái siêu thị trong đống đổ nát.

Trước cửa siêu thị còn có ba người đang đứng, một nam một nữ và một cô bé gái, bọn họ cầm ô đứng trong mưa, nôn nóng nhìn về phía bên này.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của mấy người Tần Sở, bọn họ lập tức vẫy tay chạy tới.

“Đội trưởng Tần!”

Quý Diệp dẫn đầu vọt tới trước mặt Tần Sở, cô mạnh mẽ ôm chặt lấy Tần Sở, trong mắt tràn đầy vui mừng.

“Đội trưởng Tần, anh cuối cùng cũng đã trở lại.” Tôn Nam cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tần Sở đưa bao nilon chứa đồ ăn cho Tôn Nam, nói: “Xin lỗi, chỉ tìm được bằng này thôi.”

“Đủ rồi, hoàn toàn đủ rồi.” Tôn Nam vội vàng nhận lấy.

Tôn Hiểu Hiểu e lệ trốn phía sau lưng người cha Tôn Nam, thấp giọng nói cảm ơn với Tần Sở: “Anh Tần vất vả rồi.”

Tần Sở chậm rãi gật gật đầu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Các anh cũng vất vả rồi. Đi vào thôi, đừng để mưa ướt.”

Mọi người cùng đi vào siêu thị.

Trong siêu thị, trên kệ để hàng đã sớm trống rỗng không còn gì, cảnh tượng vắng tanh, vô cùng hoang vu.

Toàn bộ cửa sổ siêu thị đều bị những tờ bìa cứng che lại. Trên mặt đất trải vài tấm thảm đơn sơ tán loạn, quần áo mỏng manh đặt trên thùng giấy, được coi như là giường ngủ,

Ở một góc tối tăm trong siêu thị, Tần Sở đổi bộ quần áo bị mưa xối ướt.

Anh quay về hướng Tiểu Nhất đang đứng một bên, tuy rằng Tiểu Nhất thoạt nhìn gầy yếu mảnh mai, nhưng khi hắn cởϊ qυầи áo ra mới phát hiện cơ bắp trên người hắn vậy mà vô cùng rắn chắc. Hắn mặc bộ quần áo của Tần Sở vô cùng vừa vặn.

“Mùi hương thơm quá.” Tiểu Nhất nâng tay lên, ngửi mùi hương trên quần áo của Tần Sở, “Mùi hương giống như mùi hoa quế.”

Mày Tần Sở nhíu lại: “Cậu là mũi chó à?”

“Vậy tôi có mùi hương gì?” Tiểu Nhất ngồi xuống bên người Tần Sở, đầu ghé sát lại gần, ý bảo anh ngửi một chút.

Gương mặt Tần Sở vô cảm mà giả bộ ngửi ngửi: “Hoa quế.”

Trên thực tế, kể cả Tần Sở không ngửi cẩn thận cũng có thể cảm nhận được trên người Tiểu Nhất đang tản ra một mùi rỉ sắt nồng đậm, Tần Sở biết đó là mùi máu tươi, tuyệt đối không phải là hoa quế hay các loại hoa khác.