Quyển 1 - Chương 2: Nhà trẻ khủng bố của mẹ Nguyên

Đứa bé đi rồi, Hứa Chiêu Hòa tiếc hận một hồi, lúc này mới trở về trên hành lang dài, tiếp tục đi về phía đối diện.

Nhưng còn chưa chờ cậu đến gần, đầu óc đã bị làm cho đau nhức, Hứa Chiêu Hòa thoáng dừng bước, hít sâu một hơi, cuối cùng tìm được căn phòng đang không ngừng phát ra tiếng ầm ĩ từ trên hành lang dài, bên trên viết hai chữ “phòng học” .

...

“Đây rốt cuộc là nơi nào! Nhanh thả tôi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!”

“Các người đây là bắt nhốt phi pháp!”

“Hu hu hu hu hu…”

...

Hứa Chiêu Hòa lễ phép gõ cửa, âm thanh bên trong cánh cửa cũng tạm dừng lại có vẻ như đang hoan nghênh người mới, không lâu sau, có một người vội vã tới mở cửa. Cậu ghé mắt nhìn, bỗng bị cái đầu bóng loáng sáng chói mắt dọa hết hồn.

Chà, sáng ghê!

Đầu Trọc không có chút thay đổi cảm xúc nào, trông có hơi dữ tợn, bắp thịt cũng rất to chắc, anh ta nhanh chóng tránh cửa ra, Hứa Chiêu Hòa chống lại ánh mắt của một loạt người bên trong, tràng diện quá phô trương khiến cậu ngẩn người, sau đó mỉm cười giơ tay chào một tiếng.

Người ở bên trong cũng không nói lời hoan nghênh, lại càng không vỗ tay, giống như đây chỉ là nơi chen lấn của nhiều người, họ quay đầu tiếp tục làm chuyện của mình, chủ yếu vẫn là cãi nhau ầm ĩ.

Một tên hói Địa Trung Hải kéo cà vạt của mình chửi ầm lên: “Con mẹ nó không phải chúng mày muốn tiền sao! Bố mày có tiền, nhanh thả bố mày ra, nếu không con mẹ nó bố mày sẽ khiến chúng mày không chịu nổi!”

Một tên khác trông vẫn còn là học sinh, cũng tức giận mắng: “Các người đang chơi trò gì vậy? Cho dù là thế cũng không thể không quan tâm đến mong muốn của chúng tôi mà kéo chúng tôi đến, nhanh thả chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa!”

“Bố mày nói cho mà biết...”

Ngoài hai vị này đang mắng hăng say thì còn có hai người phụ nữ đang ôm nhau ngồi khóc, cảnh tượng lại lần nữa trở nên hỗn loạn, Hứa Chiêu Hòa vô thức nhích lại gần bên cạnh, ở đây có thêm cậu là tổng cộng mười hai người, cũng có thể nói, cậu là người cuối cùng.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa!”

Cuối cùng tên Đầu Trọc cũng hô to một tiếng, bốn vị đang gây tiếng động không muốn dừng lại, nhưng thấy tên Đầu Trọc kia bày ra gương mặt hung thần ác sát, nên không dám nói nữa.

Tên hói Địa Trung Hải dừng lại xong lại cảm thấy như vậy rất mất mặt, nhưng lại sợ tên Đầu Trọc đánh mình, dù sao Đầu Trọc không phải chỉ có một người, phía sau anh ta còn có hai người cũng vô cùng dữ tợn, mặc dù có tóc, nhưng cũng không nhiều lắm, cho nên càng thêm dọa người.

Địa Trung Hải đành phải kìm nén đến đỏ bừng mặt, đứng cùng với tên học sinh kia, khoanh tay lộ ra chiếc đồng hồ vàng, hiển nhiên là đang phô bày địa vị của mình.

Ai ngờ Đầu Trọc căn bản chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, trái lại hai tên hộ pháp phía sau anh ta có nhìn một cái, nhưng lại nhìn với ánh mắt như nhìn tên đần độn.

Trên người Đầu Trọc mặc một chiếc áo T-shirt đen, ôm chặt lấy cơ bắp anh ta, thân dưới mặc quần đen, trên cổ tay còn có một chuỗi mộc châu, nhìn cũng rất xã hội đen, xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

“Mọi người đến đông đủ rồi, tôi xin nói đơn giản một chút, các người cũng thấy đấy, chúng ta bị nhốt ở nơi đây, không ai ra được, tôi có thể nói cho mấy người biết, nơi này không phải hiện thực, mà là một thế giới trò chơi...”

Đầu Trọc còn chưa dứt lời, tên Địa Trung Hải kia đã trợn trừng mắt, nhỏ giọng than thở câu: “Xì, lừa trẻ con à!”

Giọng Địa Trung Hải không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, Đầu Trọc còn chưa nổi bão, hai vị hộ pháp phía sau anh ta đã nổi giận trước, trong đó có một tên trên mặt có vết sẹo, tiến lên nhấc Địa Trung Hải ra.

“Con mẹ nó mày tôn trọng lão đại của chúng tao chút! Lão đại của chúng tao có ý tốt giải thích tình huống cho những người mới như chúng mày, mày còn không biết điều! Nếu không ai quản chúng mày thì con mẹ nó ngay ngày đầu tiên chúng mày đã không chống đỡ nổi rồi.”

Địa Trung Hải kiễng mũi chân mới cố sức với tới mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, chống lại cái mặt sẹo kia mà nói năng lắp bắp: “Hiểu, hiểu rồi, hiểu rồi.”

Đầu Trọc liếc anh ta: “Được rồi, A Bưu.”

A Bưu nghe thấy chỉ thị của lão đại, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, ném Địa Trung Hải xuống đất, xoay người tiếp tục làm hộ pháp của mình.

Địa Trung Hải tầm tuổi trung niên, lại có tiền, cho nên đương nhiên tiếc mạng, thấy thế vội vàng chạy tới một góc phòng học, không dám lên tiếng nữa, còn về trong lòng ông ta nghĩ gì, cũng không ai biết được.

Hứa Chiêu Hòa dựa vào trên khung cửa, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, cậu không có hứng thú xem tên Địa Trung Hải và tên A Bưu kia thế nào, nhưng vừa rồi cậu có nghe được một từ rất thú vị: “Người mới”.

Hình ảnh một tay A Bưu nhấc cả người Địa Trung Hải lên khiến cho toàn phòng yên tĩnh lại, lúc này Đầu Trọc mới tiếp tục nói: “Sở dĩ mấy người đến nơi đây, là bởi vì mấy người, sắp chết...”

Hứa Chiêu Hòa nhớ tới trận tai nạn xe cộ kia, bị va chạm là thật, nhưng đau còn chưa kịp đau.

Mà những lời này của Đầu Trọc, cũng khiến cho bốn năm người mới ở đây rơi vào trầm tư...

“Nơi này là thế giới trò chơi khủng bố, nếu các người có thể sống sót ở trong này, vậy thì các người trở lại hiện thực cũng có thể tiếp tục sống sót, vẫn sinh hoạt theo lẽ thường, nhưng điều kiện tiên quyết là, các người còn sống ở trong này... toàn bộ mọi thứ nơi này có đều phi tự nhiên, chúng ta là người chơi, hay còn có một cái tên khác là... Người Chưa Chết.”

Hứa Chiêu Hòa gật đầu, ừm, nơi này đúng là phi tự nhiên thật, cậu đã thấy được.

Như hưởng ứng lời Đầu Trọc nói, trong không trung đột nhiên vang lên một khúc nhạc đệm, rất quen thuộc, sau đó một giọng nữ yểu điệu vang lên:

Ding! Chào mừng các người chơi đã đến Nhà trẻ khủng bố của mẹ Nguyên, lén nói cho các người biết, mẹ Nguyên thích nhất là những đứa bé ngoan, ghét nhất là những đứa trẻ hư, trẻ hư, sẽ phải nhận trừng phạt! Mong các người chơi yêu thương nhau, cố gắng làm một đứa bé ngoan!

Giọng nữ điện tử nói xong, bầu không khí bỗng như ngưng đọng lại, mọi người ai nấy đều có đăm chiêu, Hứa Chiêu Hòa lại nhớ tới cái cầu trượt mình nhìn thấy trước đó, khó trách, thì ra là nhà trẻ à, lại còn làm cầu trượt đặc biệt chiếu theo tỉ lệ cơ thể bọn họ nữa, quá tri kỷ!

Có điều lại không hề ổn với đứa bé kia...

Đầu Trọc cẩn thận ngẫm nghĩ những lời giọng nữ điện tử vừa vang lên, sau đó quét mắt nhìn một vòng: “Được rồi, trời đã sắp tối, hiện tại còn không biết đâu là nơi an toàn, chúng ta phải ra ngoài tìm manh mối, các người cứ tự nhiên.”

Nói xong, anh ta cùng hai tên hộ pháp rời đi, có vẻ như đã nhịn đủ sự ầm ĩ tại nơi này rồi.

“À... Đúng rồi,” Đầu Trọc xoay người lại: “Cuối cùng nhắc nhở mấy người một câu, không nên động vào thứ gì đó nhúc nhích, còn nữa, tốt nhất nên tổ đội, nếu không, mấy người đến chết cũng không biết mình chết thế nào đâu.”

Nói xong câu này, Đầu Trọc không chút lưu luyến dẫn hộ pháp của anh ta rời đi, bốn người mới trợn mắt há hốc mồm, này, thế này là mặc kệ sao!

Cho nên vừa rồi, bọn họ cãi nhau cái gì... Ngay từ ban đầu người ta đã không phải người phụ trách!

...

Hứa Chiêu Hòa đứng tại chỗ sờ cằm, trò chơi khủng bố à?

Thật sự, rất thú vị...

Chơi gì đây?

Bỏ khăn?