Chương 2: Anh là...... Hoàng tử sao?

Ngày 20/01/2024

EDIT: Dandan

======

Ngu Ý lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

Mục Thất cũng không dám nói lời nào.

“ Tôi cứ nghĩ cậu là nữ giả nam. ” Một hồi lâu sau, Ngu Ý mới mở miệng, “ Cậu thật sự thật sự không phải nữ hài tử sao? ”

“ Tôi chính là nam sinh…… ” Mục Thất chỉ dám nhỏ giọng nói chuyện, “ Tôi đã nói với cậu…… ”

“ Vậy cậu vì cái gì lớn lên giống nữ hài tử như vậy?! ” Ngu Ý bất mãn, “ Rõ ràng cậu không phải là nữ hài tử! ”

“ Chính là…… ” Mục Thất ủy khuất nhìn y, “ Cậu lớn lên cũng giống nữ hài tử a…… ”

Ngu Ý im lặng.

Cứ như là đang tự hỏi một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, biểu tình y cũng cực kỳ nghiêm túc, nhìn Mục Thất rồi đột nhiên nói, “ Thế chúng ta đính hôn đi! ”

“ Đính hôn là…… Là có thể đổi ý! ” Y trịnh trọng nói, “ Chúng ta đính hôn trước, nếu cậu không tìm được hoàng tử, chúng ta liền kết hôn, còn nếu cậu tìm được hoàng tử rồi, thì chúng ta liền từ hôn. ”

Mục Thất do dự trong chốc lát, gật gật đầu.

Mọi chuyện cứ thế mà quyết định rồi, bởi vì thủy triều lập tức sẽ rút xuống, bọn họ liền không lưu lại nữa, sau khi chìm vào đáy nước, thì bơi về hướng huyệt động dưới đáy biển.

Huyệt động là Ngu Ý tìm được, nói là tìm được, nhưng thật ra là y đuổi đi chủ nhân ban đầu của huyệt động, sau đó chiếm về cho riêng mình, phải làm hôn phòng cho y cùng Mục Thất.

Mục Thất vì đẹp, nhặt rất nhiều vỏ sò để trang trí, cậu cũng tìm một vỏ sò rất lớn rất lớn, bên trong đựng trân châu mà cậu mang đến từ một hải vực khác.

Sau khi quyết định đính hôn, Ngu Ý không còn đi theo Mục Thất trốn sau đá ngầm chờ hoàng tử nữa, y cũng bắt đầu tìm rất nhiều đồ vật tỏa sáng lấp lánh để trang trí hôn phòng.

Còn Mục Thất vẫn chấp nhất canh giữ ở phía sau đá ngầm mỗi ngày, nhưng dù thế cậu vẫn không thể chờ được hoàng tử mà cậu tâm tâm niệm niệm đến. Mục Thất chỉ đành phải bơi về huyệt động, nhưng đúng lúc này cậu lại nghe được một tiếng vang to lớn từ phía trên mặt biển truyền đến.

Cậu vui vẻ bơi ngược về phía mặt biển.

—— Là hoàng tử đến sao?

Chỉ là sau khi cậu nổi lên trên mặt biển, lại chỉ thấy mặt biển gió êm sóng lặng, không có thuyền, cũng không có con người.

Thời điểm cậu thất vọng chuẩn bị trở về, bầu trời trống rỗng đột nhiên xuất hiện một chấm nhỏ màu bạc rồi dần dần phóng đại trong tầm mắt cậu, hướng về phía cậu rơi xuống.

Mục Thất khϊếp sợ, vội vàng trốn về đáy nước.

Nhưng mà cảnh tượng vật nặng rơi xuống nước trong dự đoán không xuất hiện, Mục Thất vốn tưởng là bản thân sẽ không trốn kịp cũng không có bị cự vật đập phải. Thay vào đó là trên mặt nước lại tản ra từng tầng từng tầng sóng gợn.

Mục Thất sửng sốt một chút, vội vàng bơi ra ngoài từ phía dưới cự vật, bơi hơn mấy chục mét, cậu mới có thể từ trong nước nhô đầu ra, thấy rõ quái vật khổng lồ dừng trên mặt biển kia.

Con thuyền thật lớn nha.

Mục Thất chưa từng thấy qua thuyền nào lớn như vậy.

Hình dáng cũng rất kỳ quái, so với con thuyền bị chìm dưới đáy biển có tuổi thọ còn cao hơn cậu kia còn lớn hơn rất nhiều, giống như.... giống......

Giống như đá ngầm cùng vỏ sò.

Mục Thất bơi một vòng quanh con thuyền quái dị, cậu muốn trở về nói cho Ngu Ý biết, nhưng lúc cậu chuẩn bị chìm vào trong biển lại thấy một nam nhân cao lớn bước ra từ trong khoang thuyền quái dị, đi lên trên boong tàu màu bạc.

Mục Thất lặng lẽ trốn trong biển một lát, thấy người kia vẫn luôn đứng đưa lưng về phía mình, cậu mới dám thử nhô ra mặt biển, cẩn thận lại cẩn thận mà bơi qua.

Chờ đến khi còn cách thân thuyền 5-6m, cậu mới dừng lại, tò mò nhìn người trên boong tàu.

Hắn sẽ là hoàng tử sao?

Cậu lại vô thanh vô tức đến gần hơn một chút.

Thuyền của vị hoàng tử này thật lớn nha.

Chỉ là trong lúc cậu tò mò nhìn người giống hoàng tử kia, đối phương lại như cảm giác được mà đột nhiên quay người, tầm mắt sắc bén giống như liệp ưng vồ mồi, thẳng tắp nhìn về phía Mục Thất.

Mục Thất bị hoảng sợ, lui về sau vài mét theo bản năng, mới dám mang theo sợ hãi nhìn về phía nam nhân.

Cho nên cậu đã không thấy được tia kinh ngạc chợt lóe lên trong đôi mắt đen như vực sâu của nam nhân.

Cậu không nói, nam nhân cũng không mở miệng, hai người an tĩnh nhìn nhau một hồi lâu.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Mục Thất mới dám tới gần tinh hạm thêm một chút nữa.

Nam nhân vẫn chưa có hành động gì, chỉ đứng yên tại chỗ.

Mục Thất mới dám lại đánh bạo đến gần hơn một chút nữa.

Chờ đến khi đã đến bên thân cự vật to lớn kia, Mục Thất mới tiếp tục ngửa đầu nhìn hắn.

“ Anh là…… ” Cậu nhỏ giọng nói, “ Hoàng tử sao? ”