Chương 3: Anh quen biết hoàng tử sao?

Ngày 27/01/2024

EDIT: Dandan

======

Hoàng tử?

Nam nhân sửng sốt.

Hắn có chút không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đang muốn nói cho đối phương mình không phải là hoàng tử, lại nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp như ngọc bích kia của tiểu mỹ nhân ngư tràn đầy chờ mong.

Dù cho đối phương vẫn là đang nhút nhát sợ sệt nhìn mình.

Sau khi Orwell suy tư một lúc lâu, thử bước về phía trước hai bước, cúi người.

Biết lá gan của đối phương rất nhỏ, nên để không quấy nhiễu đến tiểu mỹ nhân ngư trước mắt, hắn nói chuyện ôn hòa hết mức có thể, “ Cậu muốn tìm hoàng tử sao? ”

Mục Thất gật gật đầu, cậu lại nhịn không được hỏi, “ Anh là hoàng tử sao? ”

“ Tôi không phải là hoàng tử. ” Nam nhân khẽ cười một tiếng, “ Nhưng tôi có quen biết hoàng tử. ”

Biết được nam nhân không phải là hoàng tử trên mặt Mục Thất khó nén được thất vọng, nhưng khi nghe thấy nửa câu sau của nam nhân ánh mắt cậu lại sáng lên lần nữa, vui vẻ giơ lên đuôi cá ở trên mặt biển đập ra bọt nước, “ Anh quen biết hoàng tử sao? ”

“ Đúng vậy, tôi quen biết hoàng tử. ”

Mục Thất không tự chủ được mà đến gần tinh hạm, “ Vậy anh có thể mang tôi đi gặp hoàng tử sao? ”

“ Đương nhiên. ” Giọng nam nhân trầm thấp, dễ nghe nói không nên lời, “ Cậu muốn —— ”

Chỉ là hắn chưa kịp nói hết câu, đã bị một giọng nói to lớn vang dội đánh gãy, “ Thượng tướng, dụng cụ dò xét biểu hiện ra thông tin về phiến hải vực này. ”

Một người từ trong khoang thuyền bước nhanh ra, cơ bắp trên người nhìn qua so nam nhân còn muốn chắc nịch hơn không ít, vừa đi vừa nói, “ Nơi này là —— ”

Khi hắn đang nói ánh mắt hắn lại chạm đến mỹ nhân ngư phía dưới tinh hạm kia, tức khắc đột nhiên im bặt, sau một giây yên lặng, Mông Nhĩ phát ra tiếng kêu sợ hãi từ phế phủ, cơ hồ muốn chấn vỡ màng tai, “ Mỹ nhân ngư! Trời ạ! Thượng đế ạ! Phiến hải vực cổ xưa này thế mà có mỹ nhân ngư! ”

Hắn hiển nhiên là phá lệ kích động, bước nhanh về phía trước, như là vì muốn nhìn rõ dung mạo của đối phương, lại không nghĩ đến nhân ngư kia bị chấn kinh mà một đuôi vỗ vào mặt nước, nhanh chóng bơi về đáy biển, chỉ để lại một vệt nước thật dài.

“ Thượng đế ơi. ” Chỉ có Mông Nhĩ ở tại chỗ ngăn không được kinh ngạc cảm thán, “ Tôi chưa bao giờ gặp qua dáng người xinh đẹp như vậy, đây là chỉ thuộc về giống loài cổ xưa trong truyền thuyết sao, điều này thật sự tồn tại sao?! ”

“ Quá đẹp, thật sự là quá đẹp! ” Hiển nhiên là hắn vẫn còn đang đắm chìm trong mỹ mạo kinh người của chủng tộc được thần sáng thế thiên vị này, che lại ngực, nghiễm nhiên một bộ dáng vẻ si hán, “ Đôi mắt sáng ngời của cậu ấy còn sáng hơn cả ngọc bích, ánh trăng của hoàng đô đế quốc cũng phải thất sắc trước mỹ mạo của cậu ấy! Thượng đế của tôi ơi! Tôi có tài đức gì, mà có thể nhìn thấy mỹ mạo bậc này! ”

“ Thượng tướng, ngài —— ” Mông Nhĩ đang muốn chia sẻ vui sướиɠ xoay người nhìn về phía Orwell, trong nháy mắt muốn mở miệng kia lại bị sự băng hàn gần như muốn hóa thành thực thể trong mắt đối phương làm cho nổi lên một thân da gà, hắn lập tức rùng mình, “ Thượng…… Thượng tướng…… ”

Tướng quân vẫn luôn luôn mặt không biểu tình của hắn lại đang lạnh mặt mà nhìn hắn.

Mông Nhĩ lập tức mất đi toàn bộ khí thế, nói cũng không được, không nói cũng không được, chỉ có thể khô cằn mở miệng, “ Thượng tướng, ngài…… ”

Đôi mắt đen của tướng quân như vực sâu đen tối, cổ khí thế lạnh lẽo dày đặc có thể làm Trùng tộc đều sợ hãi kia làm hắn lạnh cả người, “ Về sau không có lệnh của tôi, thì cấm tùy ý đi lại. ”

Mông Nhĩ thẳng người, “ Rõ, thượng tướng. ”

Chờ đến Orwell đi qua hắn, tiến vào bên trong tinh hạm, Mông Nhĩ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lau mồ hôi.

Chân hắn đều mềm rồi.

Thời điểm bị Orwell chăm chú nhìn vài giây kia, hắn đều cho rằng đối phương phải phóng thích tinh thần lực cấp SR+ kia về hướng hắn.

Nói giỡn, hắn sao có thể chịu được chứ.

Chỉ là……

Mông Nhĩ không khỏi nghi hoặc, tuy rằng thường ngày thượng tướng cũng ít khi nói cười, nhưng lúc không ở trên chiến trường cũng là rất dễ nói chuyện, thế hắn vừa rồi……

Mông Nhĩ cảm thấy bản thân giống như đã xem nhẹ điều gì đó, nhưng lại không nghĩ ra chính mình chọc đến thượng tướng lúc nào.

Từ từ…… Hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm mình bước ra, thượng tướng giống như là đang nói chuyện cùng người nào đó……

Chẳng lẽ là tiểu mỹ nhân ngư kia……

Trên trán Mông Nhĩ toát ra mồ hôi lạnh ròng ròng.