“Ông tự mình cầm đi, với lại tôi chỉ có công cõng anh ta tới đây, cũng không tính là có ân tình lớn lao gì.” Ngô Dao thu hồi ánh mắt: “Đừng hỏi tôi tiền thuốc men, tôi trở về đi ngủ đây.” Cậu nói xong thì đi ra ngoài, động tác gọn gàng lưu loát làm cho A Quỳnh kinh ngạc đến mức trong lúc nhất thời quên luôn cả việc ngăn cản cậu lại.
Nơi Ngô Dao ở, cách phòng mạch cũng không xa lắm, chỉ cần đi qua mấy con hẻm sẽ nhìn thấy một căn nhà tường gạch, được lắp cửa kiên cố, nhưng không phải bằng gỗ mà là bằng sắt, nó rất hiếm thấy ở đây và đó chính là nhà của Ngô Dao.
Sau khi mở khóa, vào cửa và khóa trái cửa lại, cậu kéo công tắc đèn lên, trong bóng đêm yên tĩnh bóng đèn phát ra tiếng động nhỏ, sau đó chậm rãi sáng lên ánh sáng ửng ửng, miễn cưỡng chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Khí hậu ở Vĩ Tinh rất nóng, nhiệt độ quanh năm lên tới 30 độ, đêm không có gió, trải qua một ngày nắng nóng, trong phòng giống như là một cái nồi hấp nóng bỏng. Khí hậu nóng bức cũng dẫn đến tình trạng thiếu nước, nhưng may mắn là nơi bọn họ sinh sống cách một con sông trải dài khắp hành tinh, tương đối gần, mặc dù nước có thể đạt tiêu chuẩn uống tương đối quý giá, nhưng lại không thiếu nước để giặt giũ hay làm sạch thân thể.
Trong nhà tắm của Ngô Dao có một bể chứa nước, được làm bằng gạch đỏ và xi măng, tạo thành một bồn tắm lớn, nhưng Ngô Dao cũng phải mất hơn một giờ để đổ đầy nó, vì vậy trong tình huống bình thường, cậu cũng sẽ không sử dụng nó như một bồn tắm.
Nhưng hôm nay cậu rất mệt mỏi, đã vậy nhiệt độ trong cơ thể dường như đã đến cực hạn, Ngô Dao chỉ suy nghĩ vài giây, sau đó cởϊ qυầи áo bước vào.
Sau một ngày làm việc vất vả, da tiết nhiều mồ hôi và nhớp nháp, khi được bao bọc bởi nước sạch, cảm giác nhớp nháp này cũng dần biến đi, từng lỗ chân lông dần cảm thấy rất sảng khoái. Ngô Dao vóc nước rửa mặt, nhưng cậu vẫn cảm thấy không vừa ý lắm nên nhúng luôn cả đầu vào bể nước, mãi cho đến khi phổi hao hết oxy, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Cậu mới chậm rãi từ dưới mặt nước trồi lên.
Phần tóc mái được ngâm trong nước được vuốt ngược ra sau, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt của Ngô Dao.
Hầu hết các Omega đều có ngoại hình rất tuyệt mỹ, với các đường nét cuốn hút, tinh tế và mềm mại và điều này cũng không là ngoại lệ với các Omega nam. Ngô Dao cũng có ngoại hình như vậy, với làn da trắng, lông mi dài, sống mũi cao và đôi môi đầy đặn, chỉ là luôn có một cảm giác lạnh nhạt quanh quẩn trên gương mặt cậu, làm cho cậu cùng không hề có một chút ngọt ngào nào như những Omega bên cạnh, hơn nữa nếu để ý kỹ có thể thấy trên khuôn mặt bên trái của cậu sẽ thấy một vết sẹo thật dài, nó đã hoàn toàn phá hỏng đi vẻ đẹp của cậu.
Nước mát làm cơ thể bớt nóng, nhưng cái nóng bên trong cơ thể thì không thể chỉ ngâm trong nước lạnh là có thể xua tan đi được. Mặc dù cậu đã rời khỏi người đàn ông kia, nhưng trong cơn mê loạn, Ngô Dao vẫn có thể ngửi thấy mùi bạc hà trên người của đối phương, hơn nữa mùi hương đó càng lúc càng nồng, khiến tuyến sau gáy của cậu bắt đầu xao động trở lại.