Chương 5

Người bình thường sẽ không có năng lực tự phục hồi mạnh mẽ như vậy, chỉ có những người đã phân hóa thành người bất phàm mới có.

A Quỳnh lúc đầu không biết cũng không đoán được, bởi vì Beta bình thường căn bản không ngửi được mùi pheromone do người phân hoá đặc biệt phát ra. Và lý do A Quỳnh hỏi Ngô Dao để xác nhận là vì Ngô Dao là nửa Omega duy nhất trên hành tinh này.

Và cậu có các tuyến bị tổn thương nghiêm trọng.

Ngô Dao dưới ánh mắt háo hức và phấn khích của ông ta, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.

A Quỳnh nhất thời hưng phấn lên, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra rất nhiều, "Tiểu Ngô, nói vậy là cậu sẽ được cứu! ”

Ngô Dao lạnh lùng nhìn ông ta hồi lâu, A Quỳnh bị cậu nhìn chằm chằm vào người trong lòng có chút sởn gai ốc, sau đó Ngô Dao nói: "Tôi cũng không phải là bị bệnh nan y gì." Cậu cụp mi, ánh mắt hờ hững: "Nên cũng không cần ai cứu cả."

A Quỳnh bĩu môi: “Được rồi, dù sao lúc phát bệnh người khó chịu chính là cậu.” Ông ta lại bắt đầu nhìn người trên giường: “Sao một Alpha như cậu ta lại tới hành tinh này?”

"Không biết."

"Chậc chậc chậc, đúng là Alpha có khác, nhìn vóc dáng của cậu ta này, cơ bắp này, chân cũng rất dài, nghe nói cái đó của Alpha cũng rất lớn, không biết có thật hay không..." Trong mắt A Quỳnh tràn đầy vẻ tò mò dò dò xét, ông ta đi qua lại nhìn kỹ người đàn ông trên giường, còn đưa tay bóp chân tay của người đàn ông, mắt thấy A Quỳnh thật sự muốn lấy tay chứng minh tính xác thực của lời truyền miệng, Ngô Dao nhíu mày ngăn cản động tác của ông ta: "Ông, đừng sờ lung tung, cứ giống như một ông già biếи ŧɦái vậy."

A Quỳnh lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được: "Tôi đã gần 80 tuổi rồi, cậu nói tôi biếи ŧɦái? Tôi chỉ là tò mò quá độ, với lại cả đời này tôi cũng chưa từng gặp qua một Alpha sống nào." Nói vậy, nhưng cuối cùng ông ta cũng không có đi nghiên cứu thử đồ chơi của Alpha kia có to thật không, mà là suy nghĩ về những vấn đề thực tế hơn một chút: "Cậu cứu cậu ta, rồi sau đó cậu định xử lý như thế nào? ”

Ngô Dao im lặng vài giây mới nói: "Khi nào anh ta tỉnh lại, thì để cho anh ta đi. Ùm, mà khi nào thì anh ta sẽ tỉnh lại vậy?"

"Cái này cũng không thể nói trước được, đầu cậu ta bị thủng to như vậy, thế nào cũng phải nằm liệt giường vài ngày." A Quỳnh lại nhanh chóng vui vẻ trở lại: "Nhìn quần áo của cậu ta đắt tiền như này, chắc hẳn là một người có tiền, chúng ta cứu cậu ta vầy, không biết đến lúc cậu ta hồi phục lại, có thể cho chúng ta một chút phí cảm ơn không ha, nếu vậy, tôi có thể mua thêm càng nhiều thuốc, Tiểu Ngô, cậu cũng có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi."

Rãnh cười trên mặt của A Quỳnh đều sâu thêm mấy tầng, nhưng Ngô Dao lại không có chút vui vẻ nào, cậu đột nhiên nói: "Chờ anh ta tỉnh lại, ông đừng nói với anh ta về chuyện của tôi. ”

A Quỳnh lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao? Cậu không muốn được thưởng à? Này, như vầy là cậu vừa cứu được một mạng người đó, sẽ được thưởng rất nhiều tiền."