Chương 7

Ngay từ đầu chỉ là một chút cảm giác mà thôi, giống như ngòi nổ của thuốc súng, không biết từ lúc nào đã cháy lên âm thầm, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau nó đã bùng phát thành một sức mạnh khó có thể cưỡng lại được. Hơi thở của Ngô Dao nhanh chóng trở nên gấp gáp, tim cậu cũng đập nhanh hơn, hai má nóng bừng và ngay cả hai chân cũng chợt trở nên yếu đi. Mà chỗ bí ẩn ở giữa mông cũng không yên ắng, nó cứ xao động co rút vặn vẹo không ngừng và Ngô Dao không cần đưa tay ra quệt thử, cũng biết nơi đó đang tiết ra chất dịch dính dính.

Cậu đang rất nóng bức.

Omega vốn có chu kỳ động dục bình thường, giống như kinh nguyệt của phụ nữ, thỉnh thoảng cũng có những tình huống ngoài ý muốn, chỉ là xác suất cũng rất nhỏ. Nhưng các tuyến của Ngô Dao đã bị hỏng một lần và cơ thể của của cậu bây giờ, cũng giống như một thiết bị điện có hệ thống dây điện bị rối tung, đến một lúc nào đó sẽ gây ra tình trạng đoản mạch.

Làn sóng nhiệt tình hừng hực như thủy triều ập đến, so với trước còn cuồng loạn gấp hơn gấp mấy lần, đến mức Ngô Dao dẫu có cắn răng cũng chịu không nổi. Khi miệng huyệt mở ra và hút một cách mất kiểm soát, Ngô Dao không thể không đứng lên lảo đảo đi ra ngoài, thừa dịp còn có ý thức tỉnh táo cậu vội tìm kiếm chiếc hộp sắt được đặt dưới gầm giường.

Cậu lôi chiếc hộp ra một cách bừa bãi và do khi mở chiếc hộp ra cậu đã không thể kiểm soát được lực tay, nên đã phát ra một tiếng động rất lớn, ánh mắt của Ngô Dao đã trở nên mơ hồ, trong lúc tinh thần cậu sắp sụp đổ khi lục lọi đồ vật bên trong, cậu cũng đã tìm thấy được chất ức chế duy nhất còn sót lại bên trong.

Và gần như là cố ý, cậu dùng sức rất mạnh uống chất lỏng bên trong vào trong cơ thể và theo tác dụng của thuốc, tìиɧ ɖu͙© cuồng loạn như sóng biển được ngăn chặn, giống như bị một tấm thủy tinh chắn lại, co rút trong cơ thể cậu rồi mới dần dần tiêu tan.

Ngô Dao ngồi dựa vào bên giường, gian nan thở ra một hơi.

Tay chân của cậu vẫn còn mềm nhũn, hình thành một tư thế ngồi không quá nhã nhặn, tuy cậu mới tắm rửa xong, nhưng trên người lại tiết ra một tầng mồ hôi mỏng ướt đẫm, trong không khí cũng thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào như mùi dâu tây. Một lúc lâu sau, Ngô Dao mới đỡ giường đứng lên, trước tiên cậu rửa sơ qua thân thể, mặc đồ ngủ vào, sau đó thu dọn đống hỗn độn trong phòng khách và phòng ngủ.

Thật ra trong chiếc hộp sắt đó vốn không có nhiều thứ cho lắm, nhưng do Ngô Dao phải liên tục tìm thuốc ứng chế vì bên trong có rất nhiều ống thuốc ức chế bị rỗng, nên sau khi vơ vội một ống nào đó, đến lúc nhìn lại thì lại thấy ống đó rỗng tuếch, đành phải bực mình ném nó trở lại.

Vĩ Tinh là vùng đất lưu vong, nơi tập trung những tội phạm bị truy nã, hộ gia đình da đen, người tị nạn và thổ dân địa phương, do đó nơi này chưa từng xuất hiện Omega, vì thế nên thuốc ức chế pheromone ở đây cũng không được thịnh hành cho lắm và ở đây, hầu như có rất ít người bán loại thuốc này. Cho nên cách để Ngô Dao có được nó quả thật rất khó khăn và tốn kém, nửa năm cậu mới mua được 5 ống, mà ống cuối cùng cũng đã bị cậu dùng hết và giờ còn gần ba tháng nữa mới đến nửa năm sau.