Chương 42

Từ Thành Hạ cúi đầu tiếp tục chơi đùa với mảnh vụn trước mặt: "Nếu bị thương thì trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, không cần tới nơi này. ”

Lương Minh vội vàng nói: "Nhưng tôi đã phạm sai lầm, tôi nên đến để thu dọn hậu quả. Tôi không sao, những việc nhỏ tôi vẫn có thể làm được."

Từ Thành Hạ không nói gì nữa, Lương Minh kéo Ngô Dao còn có chút ngây người: "Chúng ta cũng bắt đầu đi."

Ngô Dao định thần lại và gật đầu, nhưng trong đôi mắt của cậu đã có chút mờ mịt.

Dường như Từ Thành Hạ chỉ có thành kiến

với mình mình thôi.

Trong ba ngày cùng nhau sửa chữa các mảnh vỡ, Ngô Dao đã quan sát thấy kết quả này. Từ Thành Hạ cũng không lạnh lùng như cậu đã nghĩ, ngược lại, người tìm đến anh xin giúp đỡ cũng không ít, trong công việc của bọn họ có nhiều lần bị người bên ngoài cắt đứt tiến độ, chỉ cần là chuyện quan trọng, Từ Thành Hạ cũng sẽ không biểu hiện ra vẻ mất kiên nhẫn nào, mà là sẽ lập tức đi xử lý. Hơn nữa thái độ mà anh dành cho Lương Minh và cậu cũng không giống nhau.

Lương Minh đã nhiều lần ghép sai mảnh ghép, nhưng Từ Thành Hạ không tức giận mà sẽ dùng giọng điệu bình thường để hướng dẫn cậu ta phải làm sao cho đúng.

Chỉ khi đối mặt với Ngô Dao, anh mới thể hiện sự xa lánh và thờ ơ khác thường. Ví dụ như giữa lúc bọn họ vô tình đυ.ng trúng mu bàn tay, Từ Thành Hạ sẽ lập tức rụt tay lại như thể anh bị điện giật, nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ bực bội, sau đó rõ ràng là kéo dài khoảng cách với cậu.

Có lẽ là lần gặp đầu tiên gặp đã để lại ấn tượng xấu cho đối phương.

Tính cách của Ngô Dao không khéo léo, cũng không biết nên nên cứu vãn mối quan hệ này như thế nào, hơn nữa sau chuyện lần này, hai người đã hơn một tháng không có liên lạc, cho nên cậu cũng chỉ có thể đè nén trong lòng nỗi phiền muộn này.

Công việc bán thời gian của trường không được gửi đến bọn họ nữa, hai người ban đầu muốn tìm một công việc bán thời gian bên ngoài trường học, nhưng Omega so với những người khác có quá nhiều bất tiện, gây ra rất nhiều khó khăn trong việc tìm kiếm việc làm. Lương Minh là người đầu tiên từ bỏ, cậu ta quyết định tiết kiệm tiền và sống dựa vào chi phí sinh hoạt mà cha mẹ đưa cho. Không có sự “Lôi kéo” của ông xã, Ngô Dao nhanh chóng tìm được công việc làm thêm mới.

Đó là công việc của một người giao hàng.

Lương Minh rất tò mò: "Sao họ chịu thuê cậu vậy?" Có thể phân hóa thành Omega quả thật là một chuyện rất may mắn, trời sinh được ưu đãi cùng phúc lợi của chính phủ tương đối nhiều, ví dụ như nhà Lương Minh, trong giai đoạn khó khăn nhất đều là dựa vào tiền phúc lợi của cậu ta mà sống. Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều điều bất tiện dành cho Omega, ví dụ như công việc bên ngoài hệ thống rất khó tìm, họ cũng từng phỏng vấn cho vị trí nhân viên giao hàng nhưng khi nghe nói họ là Omega, thì các nơi tuyển điều lịch sự từ chối.

Ngô Dao cười cười: "Tôi nói mình là Beta."

Lương Minh trợn to hai mắt: "Cậu nói vậy bọn họ cũng tin sao?"