Chương 43

“Chỉ cần đừng để bọn họ tìm được tuyến thể là được.” Ngô Dao cúi người cho Lương Minh xem cổ mình: “Cậu nhìn xem, cái tôi dán chính là màu thịt, có phải không nhìn kỹ thì sẽ không phân biệt được, đúng không? ”

Miếng dán ngăn pheromone thường có màu trắng và một số nhà sản xuất sẽ thiết kế hoa văn lên trên đó, còn loại có màu da tương đối hiếm nhưng sẽ làm thực tế hơn, thoạt nhìn thực sự không nhìn ra được gì. Ngô Dao lại nói: "Hơn nữa tôi làm thẻ sinh viên giả, bọn họ không hoài nghi. ”

Lương Minh từ nhỏ đã là một nam Omega theo khuôn phép, có thể nói sau khi học đại học và lựa chọn vào chuyên ngành hiện tại ở trường đại học này là chuyện nổi loạn nhất mà cậu ta từng làm trong đời, cho nên cậu ta không thể tưởng tượng được còn có những phương thức ngụy trang này: "Cậu làm thẻ sinh viên giả ở đâu vậy?"

"Cậu chỉ cần tìm một cột điện thoại trên đường là có thể tìm ra thông tin của người làm thẻ giả. Chỉ cần gọi điện thoại, trong một ngày là xong ngay." Ngô Dao hỏi Lương Minh: "Chỉ là, trong cửa hàng xếp tôi làm ca đêm, giờ tan tầm vượt quá thời gian ký túc xá đóng cửa, nên nếu giáo viên phụ trách có kiểm tra giờ giấc đi ngủ, cậu giúp tôi che giấu một chút nha.

"Vậy làm sao cậu về lại được?"

"Từ ngoài trường trèo tường đi vào, tôi đã xem kỹ đường rồi, sau khi vào ký túc xá tôi sẽ đưa cho cậu một cái chìa khóa để cậu mở cửa." Ngô Dao giảo hoạt cười cười.

Tất cả những gì Ngô Dao làm đều là điều mà Lương Minh chưa từng nhúng tay vào hay thậm chí là chưa chưa từng nghĩ tới, do đó, cậu ta lo lắng nói: “Vậy cậu phải chú ý an toàn.”

"Yên tâm đi."

Ngô Dao rất có kinh nghiệm trong chuyện này, vì dù sao từ thời trung học cậu cũng đã từng làm chuyện này, trèo tường cũng không cần nói, tường vây viện phúc lợi cũng không biết bị cậu trèo qua trèo lại bao nhiêu lần. Lần này công việc bán thời gian không bị Lương Minh cản trở, Ngô Dao thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ có một số tin đồn nhảm truyền ra ngoài.

"Họ nói rằng cậu cặp bồ và hẹn hò với nhiều người đàn ông mỗi ngày và chỉ đến đêm khuya cậu mới trở lại ký túc xá." Lương Minh cẩn thận nói với Ngô Dao những tin đồn mà cậu ta đã nghe thấy, trên mặt không giấu được sự lo lắng nói: "Thật quá đáng, tôi đã cùng bọn họ cãi nhau vài câu, bọn họ nói không xưng tên, bảo tôi không cần ngồi đối chất làm gì cho mệt."

Ngô Dao hơi nheo mắt lại, rất nhanh sau đó lại thả lỏng: "Đừng lo lắng về điều đó, mỗi người đều có cái miệng, họ thích nói gì thì nói, dù sao tôi đang làm rất tốt, tôi cũng không phải là kiểu người như vậy, với lại cũng không phải là học chung một khoa, học kỳ sau cũng không biết còn có thể chia đến một gian ký túc xá khác hay không. " Cậu biết lời đồn đại này phần lớn là do một người bạn cùng phòng khác truyền ra ngoài, chỉ là không có chứng cớ, cũng không tiện đi nói lý.

Lương Minh nói: "Nếu không thì cậu đừng làm nữa. Gần đây bố mẹ tôi đã cho tôi thêm chút tiền sinh hoạt, nếu cậu không có đủ, tôi sẽ cho cậu một ít."