Chương 41

Từ Thành Hạ vẫn không nói gì, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ mất kiên nhẫn. Ngô Dao lại không muốn nói tiếp, cười cười với anh: "Đúng rồi, tôi là Ngô Dao. ”

Ngô Dao có chút vụng về đưa tay của mình ra: "Bạn học, chúng ta có thể làm bạn với nhau không? ”

Mảnh vỡ cơ giáp bị rơi vỡ quá nhiều, không riêng gì việc tìm kiếm, còn phải lắp ráp mảnh vỡ trở về vị trí thích hợp, cho nên công việc diễn ra rất chậm, đã một buổi chiều nhưng hai người cũng chưa làm xong. Giờ cũng đã đến giờ ăn cơm tối, Ngô Dao ngẩng đầu nhìn Từ Thành Hạ vẫn không để ý tới mình, hỏi: "Cậu có muốn cùng đi ăn cơm không? Tôi mời cậu, xem như là cảm ơn chuyện cậu đã giúp đỡ tôi, được không? ”

Từ Thành Hạ lạnh lùng nói: "Tôi giúp đây không phải là vì cậu, mà là vì trường học sắp xếp, cho nên không cần mời cơm cảm ơn đâu."

Ngô Dao có chút thất vọng.

Người thanh niên kia nhìn Ngô Dao với ánh mắt rất xa lạ: "Tôi nghĩ là cậu cần cân nhắc rõ ranh giới giữa Alpha và Omega."

Ngô Dao bị thái độ của Từ Thành Hạ làm cho trong lòng nghẹn lại một chút, cậu cũng từ bỏ ý định mời anh một lần nữa.

Khi trở lại ký túc xá, Lương Minh đã từ bệnh xá của trường trở về, vết thương trên trán đã được băng bó nhưng cẩn thận nhưng cậu ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Cậu ta còn khá lo lắng về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, do đó Ngô Dao đã phải an ủi Lương Minh một lúc lâu, sau đó giải thích tình hình hiện tại, vì vậy, ngày hôm sau tuy Lương Minh vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng cậu ta vẫn ráng cùng Ngô Dao đến kho trung bày cơ giáp cũ.

Lúc hai người vào kho trưng bày, Từ Thành Hạ đã ở bên trong. Omega đối với mùi pheromone của Alpha đều rất mẫn cảm, mặc dù nhà trường giám sát nghiêm ngặt hai loại người này để phân chia uống thuốc ức chế đúng giờ, đồng thời cũng kiểm tra xem mỗi ngày các Omega có dán miếng dán chặn mùi pheromone không, nhưng hình như Lương Minh không có tiếp xúc nhiều với Alpha, nên khi cậu ta cảm nhận được hơi thở trên người Từ Thành Hạ, đã vội theo bản năng trốn về phía sau Ngô Dao. Một lúc sau, mới dám thò đầu ra, dè dặt chào hỏi: “Chào bạn học, tôi, tôi là Lương Minh, cùng khoa với Ngô Dao, thật ra tai nạn ngày hôm qua là do tôi vô tình gây ra. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Xin lỗi." Cậu ta vừa nói vừa cúi đầu xuống thấp, bởi vì đầu còn choáng váng, nên sắc mặt trong nháy mắt có chút tái nhợt, thiếu chút nữa đã đứng không vững. Ngô Dao ở bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra đỡ Lương Minh, vốn dĩ Ngô Dao đã đoán trước được Từ Thành Hạ sẽ không phản ứng lại, nhưng không ngờ người thanh niên đang làm việc lại ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lương Minh rồi mở miệng.

"Không sao, lần sau chú ý một chút."

Ngô Dao sửng sốt, Lương Minh cũng sửng sốt, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng: "Cảm ơn, cảm ơn."

Từ Thành Hạ ánh mắt nhìn vào trên trán của Lương Minh: "Ngày hôm qua cậu bị thương sao?"

Lương Minh không chút do dự gật đầu, xấu hổ nói: "Đều là do tôi bất cẩn, các bước rất đơn giản nhưng tôi vẫn làm sai, nếu không phải có Ngô Dao, không biết tôi sẽ bị thương nặng bao nhiêu nữa, còn gây ra tổn thất lớn cho trường."