Chương 40

Ngô Dao nói xong lời cuối cùng về xuất xứ của cơ giáp, lại nói: "Hệ thống điện tử của nó hơi phức tạp và không giống với hệ thống bây giờ, nhưng em cũng biết được chút ít, vì vậy em nghĩ là mình có thể giúp đỡ."

Hiệu trưởng trường hoàn hồn, lần này ông rất nghiêm túc liếc nhìn Ngô Dao một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu cũng không còn lộ ra vẻ xa cách nữa: "Tân sinh bình thường đối với cơ giáp mới, hơi có hứng thú một chút, chứ sao cậu lại hiểu nhiều về cơ giáp kiểu cũ như vậy? ”

Ngô Dao mím môi, nhưng không trả lời câu hỏi này.

Hiệu trưởng nhà trường không hỏi nữa, ông ta phất tay, nói với một giáo viên ở bên cạnh: "Cô Lý, hãy để cậu ấy tham gia, xem có thể giúp được gì không. ”

"Vâng, thưa hiệu trưởng."

Hiệu trưởng đi rồi, cửa kho đóng chặt, che khuất tầm mắt của những học sinh nghe được động tĩnh muốn do thám. Ngô Dao đi đến bên cạnh Từ Thành Hạ, trong mũi ngửi thấy mùi bạc hà mơ hồ, khiến cậu nhớ đến hơi thở khi say rượu ngửi được. Nhưng đối phương cũng không muốn nói chuyện với cậu, mặc dù thất vọng nhưng Ngô Dao vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, cố gắng chen vào giữa mấy giáo viên rồi cùng thảo luận về kỹ thuật sửa chữa.

Cơ giáp loạn chương trình sau vài giờ cuối cùng cũng đã được điều chỉnh ổn định, trong đó không thiếu sự trợ giúp của Ngô Dao, nhưng tất nhiên là công trạng của Từ Thành Hạ vẫn lớn hơn. Lúc thực hành, Ngô Dao phát hiện so với mấy giáo viên kia, Từ Thành Hạ dường như rất quen với các thao tác nút bấm của cơ giáp cũ, nhìn sao cũng không giống như là lần đầu tiên được tiếp xúc với loại cơ giáp cổ xưa này.

Công việc cuối cùng là sửa chữa cánh tay cơ giáp bị hỏng của một cơ giáp khác.

Công việc này tương đối đơn giản, dùng keo dán chuyên dụng để ghép các bộ phận bị hỏng lại với nhau và lắp ráp bằng đinh vít. Tuy nhiên, có quá nhiều mảnh ghép và làm rất rườm rà, các giáo viên đều còn có việc khác phải xử lý, do đó họ đã để lại chuyện nhỏ này cho Từ Thành Hạ và Ngô Dao xử lý.

Ngay khi những người khác rời đi, tâm trí của Ngô Dao gần như thoáng giãn ra một chút, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc không thôi. Cậu liếc mắt nhìn thiếu niên cách đó không xa, tim đập thình thịch, nhịn không được nói: "Bạn học, hôm nay vất vả cho cậu rồi. ”

Từ Thành Hạ không có đáp lại cậu, trên mặt anh không có biểu tình gì, động tác trên tay vẫn lưu loát như cũ.

Ngô Dao cảm thấy Từ Thành Hạ thật khó tiếp cận, nhưng lại nhịn không được muốn tới gần. Cậu dừng một chút, nói: "Chuyện ngày hôm đó... Cảm ơn cậu đã giúp đỡ của tôi. ”

Từ Thành Hạ cuối cùng cũng không thèm để ý đến cậu nữa, chỉ tỏ thái độ hờ hững nói: “Tôi không nhớ rõ.” Vừa nói anh vừa nhìn về phía Ngô Dao: “Cậu cũng quên đi.”

Giọng nói của Từ Thành Hạ cũng rất dễ nghe, cho dù anh nói như vậy, nhưng Ngô Dao cũng không cảm thấy quá khó chịu. Cậu biết mình nhất định đã để lại ấn tượng xấu đối với đối phương, nhưng lại không biết nên biện minh như thế nào, cuối cùng chuyển chủ đề: “Tôi thấy cậu cũng rất quen thuộc với loại hình cơ giáp này, cậu đã từng tiếp xúc qua nó chưa? " Cậu không đợi được Từ Thành Hạ trả lời, nên chỉ có thể tự mình nói: "Tôi quen thuộc với nó là vì ba mẹ tôi đã từng lái loại cơ giáp này, khi còn bé tôi còn ngồi trên nó, lúc bay lên rất đẹp. Loại cơ giáp này cần hai người điều khiển, nhưng ba tôi rất giỏi, một người cũng có thể điều khiển được. "Trong giọng nói của Ngô Dao mang theo chút kiêu ngạo, nhưng rất nhanh tâm tình của cậu lại trầm xuống: "Nhưng tiếc là tôi không làm được.”