Chương 38

Ánh đèn trong kho hàng không tính là quá sáng, cơ giáp cao bằng hai người gấp lại, nhìn cũng không quá cồng kềnh. Lương Minh nhìn theo tầm mắt của Ngô Dao và nhanh chóng nhận ra nó: "Đây có phải là thế hệ thứ ba không? Sản phẩm này đã bị loại bỏ gần 20 năm rồi. Bề ngoài thực sự rất ngầu, nhưng so với cơ giáp bây giờ có vẻ hơi vụng về."

Chuyên môn của hai người là phụ trợ máy móc, tương lai nếu có thể thuận lợi làm việc, sau này còn cần phải vào xưởng hoặc các căn cứ hậu cần, hiện tại tuy rằng vẫn là giai đoạn học tập, nhưng cũng đã quen thuộc với các chiến hạm trong quân đội bình thường.

Lương Minh nói thêm: "Hơn nữa hiệu suất cũng không ổn định, nên khi hỏng sẽ không dễ sửa chữa. ”

"Nhưng tôi cảm thấy điều khiển thủ công luôn là tốt nhất, bây toàn đều hoàn toàn dựa vào khoa học kỹ thuật, cũng không an toàn cho lắm." Ngô Dao nói qua nói lại với cậu bạn vài câu, sau đó hai người bắt đầu làm việc. Hai người mặc dù là Omega, nhưng cũng không phải là người được nuông chiều, đến độ mười đầu ngón tay không phải đυ.ng gió chịu sương, đặc biệt là Ngô Dao, trong lúc dọn dẹp cậu có thể nói là dọn dẹp vô cùng thành thạo ngăn nắp. Sau khi vệ sinh xong, bọn họ đi vào khâu bảo trì cơ giáp cũ, thực ra các bước cũng khá đơn giản, lúc bọn họ nhận công việc này cũng có giáo viên dạy qua, nhưng Lương Minh trong lúc rót dầu bôi trơn không cẩn thận ấn nút khởi động, lại không kịp thời tắt đi, thế cho nên cơ giáp xuất hiện sai sót về trình tự, cánh tay cơ giáp nâng lên làm hỏng máy khác, trong kho cũng phát ra tiếng vang thật lớn.

Lương Minh sợ ngây người, chính mình cũng còn ở trong buồng lái, nhưng vì không thắt dây an toàn mà dẫn đến tình trạng bị té ngã bị thương, trước khi sắp gây ra sai lầm lớn hơn, Ngô Dao đã kịp thời leo lên ghế lái và ấn nút tắt, khiến cơ giáp đang náo loạn đứng im.

“Tôi phải làm sao bây giờ?” Lương Minh ôm cái trán đẫm máu, nhìn qua cửa kính ghế lái nhìn đống hỗn độn của nhà kho, giọng nói vì sợ hãi mà run lên.

Ngô Dao nhíu mày, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: "Đừng sợ, chúng ta đi xuống trước đi, cậu cứ đi đến phòng y tế trước, xử lý vết thương quan trọng hơn, tôi sẽ ở lại xử lý chỗ này."

“Nhà trường có đuổi học tôi không, hức?”

Ngô Dao vỗ vỗ vai Lương Minh: "Không đâu, đây đều là máy cũ, hỏng cũng không sao, huống chi, đây cũng không tính là bị hỏng, còn có thể sửa được." Cậu đúng là đã nghĩ như vậy, nhưng mà đám cơ giáp này đã tương đương với đồ cổ tồn tại rất lâu trong trường, do đó nó vẫn được ban giám hiệu nhà trường coi trọng, giáo viên chủ nhiệm nghe tin chạy tới nhìn thấy hiện trường bị phá hư như vậy, sắc mặt đều có chút xanh biếc, liên tục hỏi mấy lần: "Sao các cậu có thể phạm sai lầm lớn như vậy? ”

Giáo viên phụ trách giao việc cho Ngô Dao và cậu bạn kia cũng đến, ông chỉ trích vài câu, giọng điệu cũng không được tốt cho lắm, lúc này Ngô Dao mới ý thức được mình và Lương Minh đã gây ra một tai họa không nhỏ.

Không bao lâu sau lại có mấy lãnh đạo trường đến, sắc mặt cũng không dễ nhìn cho lắm, nhưng không trực tiếp chỉ trích Ngô Dao vì dù sao cậu cũng là Omega, mà chỉ nghiêm khắc phê bình giáo viên đã phân công cho hai người họ mấy câu.