Nhưng trước đó, Ngô Dao nghĩ đến một chuyện.
Người chết không thể phát ra mùi pheromone.
Sau khi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động trên mặt đất trong một phút, Ngô Dao cuối cùng cũng cúi xuống và đưa tay ra để lật người trên mặt đất lại. Thân thể người đó rất nặng, cho dù là nằm sấp, Ngô Dao cũng biết người này rất cao, tuy sức mạnh của cậu cũng lớn, nhưng để lật được đối phương lại vẫn tốn của cậu không ít sức lực.
Đối phương không biết là bị ai ném tới đây, nhưng rõ ràng là rất chật vật, quần rách nát, giày cũng không còn, áo cũng bị cởi ra mấy cái cúc. Và chuyện cướp đoạt tài sản của người chết ở Vĩ Tinh, cũng không phải là điều hiếm thấy, nếu nói về cách để sinh tồn, cấm kỵ là điều vô giá trị, chỉ cần là đồ vật khiến cho người tôi cảm thấy hữu dụng, thì họ đều sẽ có thể ngang nhiên đoạt lấy.
Lý do khiến chiếc áo này bị bỏ lại có lẽ là do phía sau của nó dính rất nhiều máu.
Áo sơ mi trắng bị dính máu rất khó để giặt sạch, với lại bột giặt ở đây cũng rất quý.
Khi Ngô Dao lật người người đó lại, mùi bạc hà lại trở nên nồng nặc hơn, ổ khóa ký ức của cậu bị mùi vị này xua tan một chút, đến khi nhờ ánh trăng nhìn rõ đường nét khuôn mặt của người kia, xiềng xích trong cậu đã bị va chạm mạnh một lần. Đồng tử của Ngô Dao giãn ra và cậu khó có thể tin nhìn gương mặt xa lạ lại có vẻ quen thuộc trước mặt.
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Phải mất một lúc, trái tim bị thắt chặt của cậu mới từ từ thả lỏng, Ngô Dao dần lấy lại bình tĩnh, cậu đưa tay ra kiểm tra hơi thở của đối phương, sau khi xác định người nọ vẫn còn sống, cậu lại tiếp tục kiểm tra vết thương của người đó. Trên cánh tay, trên đùi, bụng đều có vết thương, nhưng vết thương nghiêm trọng nhất là ở sau gáy, không biết là người này bị vật sắc nhọn gì đánh trúng, mà tóc đều bị máu nhuộm ướt, khi dùng tay sờ lên lòng bàn tay đều sẽ bị nhuộm đỏ.
Ngô Dao vất vả một phen mới cõng được người đó trên lưng, cắn răng đi trở lại con ngõ nhỏ, khéo léo tìm được một cánh cửa bắt đầu gõ cửa, gõ thật lâu cửa mới được người từ bên trong mở ra.
Một ông già vừa ngáp dài vừa mở miệng chửi rủa thứ gì đó rất tục tĩu, nhưng khi nhận ra người gõ cửa là Ngô Dao thì sắc mặt của ông ta trở nên tốt hơn: "Cậu mang một người chết đến đây làm gì?" Nói thì nói vậy nhưng ông tôi vẫn tránh đường để cho Ngô Dao bước vào.
"Anh ta chưa chết."
Căn phòng được bố trí giống như một phòng mạch và nó cũng đúng là phòng mạch duy nhất ở gần đây, ông già tên là A Quỳnh, ông ta là chủ của phòng khám này, một thầy thuốc chân đất tự học thành tài.
Ngô Dao đặt người nọ nằm lên giường, nhưng vì giường quá cũ và cậu cũng mệt mỏi quá độ, nên không thể để người nọ nhẹ nhàng hơn được, do đó phát ra một tiếng vang rất lớn. A Quỳnh đau lòng cho chiếc giường của mình, nên vội hét lên: "Nhẹ một chút, coi chừng làm sập giường của tôi bây giờ. ”