Chương 19

Nhìn thật dễ thương.

Ngô Dao áp chế ý nghĩ này, sau đó, thản nhiên đặt đồ trong tay xuống: "Bữa sáng và bữa trưa của anh đây, bữa tối tôi sẽ mua về cho anh sau. Tôi đi làm, anh đừng chạy lung tung, nếu anh đi ra khỏi cánh cửa này, thì đừng quay lại nữa."

Kẻ ngốc vội vàng lắc đầu: "Tôi sẽ không đi ra ngoài, tôi sẽ không chạy lung tung. "Anh vừa nói vừa nhìn Ngô Dao, vẫn là bộ dạng bất đắc dĩ đó: “Em đi làm có xa không?”

“Không liên quan đến anh.” Ngô Dao đi ra ngoài: "Tôi đi đây." Cậu không khóa cửa, chỉ đóng cửa lại và rời đi.

Bận rộn cả một buổi trưa, sau khi đợt khách cuối cùng rời đi Ngô Dao mới có thời gian rảnh rỗi, cậu nhanh chóng thu dọn phòng bếp một chút, tìm đồng nghiệp thu ngân nói một tiếng, sau đó rời khỏi quán rượu. Nhưng thay vì về nhà, cậu lại bắt xe buýt đến khu vực phía đông. Khi tìm thấy ông chủ của mình, cậu thấy ông ta đang chạm tay vào một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu nhất ở Vĩ Tinh.

Thầy bói xương. Dưới mái hiên, là ông già mặc một thân áo dài, đeo kính râm hình tròn, để râu quai nón, nhìn rất xuề xoà, lời nói của ông ta càng thêm bịp bợm, ông ta nói người khách nữ có số phận rất tốt, tương lai bà sẽ là phu nhân của tổng giám đốc, vài câu dỗ dành này đã khiến cho vị khách nữ cười tươi như hoa, trước khi rời đi, bà còn đút một hóa đơn lớn vào trong tay ông già.

Người khách vừa đi, ông già đã tháo kính xuống, cẩn thận kiểm tra tờ tiền trong tay, sau khi xác định là tiền thật, ông ta cười lộ ra một chiếc răng vàng. Ông rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Ngô Dao, cũng không tò mò, chỉ hỏi: "Làm sao? Lại có người đập phá quán rượu?"

Ngô Dao nói:"Chú Cù, cháu muốn gọi điện thoại."

Ông già tên là Cù Nhạc, hơn 60 tuổi, nhưng ở trên Vĩ Tinh này, ông so với bạn bè cùng trang lứa có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều, ngay cả màu da cũng là màu trắng nõn hiếm thấy. Ông ta híp mắt nhìn Ngô Dao, lộ vẻ ngạc nhiên: "Không phải trong quán rượu cũng có điện thoại sao? ”

Ngô Dao nói: "Là điện thoại ra bên ngoài. ”

Liên lạc của Vĩ Tinh không phát triển, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, ngược lại, chất lượng cuộc sống của một nhóm nhỏ người dân sống ở Quận Đông không thua kém gì những người dân trên ngôi sao chính. Do đó, nơi nào công nghệ không thể chạm tay tới, thì họ có thể dùng sức con người để thay thế. Và trên Vĩ Tinh, ngoài những công việc nhân viên chính phủ bình thường, thì công việc có thu nhập tốt nhất, chính là làm đầy tớ cho những người giàu có ở địa phương. Khu vực phía tây nơi Ngô Dao sinh sống cũng không thiếu điện thoại, mặc dù không nhiều nhưng cũng không tính là quá hiếm, tuy nhiên, những đường dây này chỉ có thể liên lạc với người bên trong Vĩ Tinh, còn nếu muốn điện thoại có thể dẫn ra đường dây bên ngoài, thì ngoại trừ những người trong các cơ quan chính phủ ra, thì rất hiếm ai có.

Nhưng thật tình cờ là ông chủ trước mặt cậu lại có một cái.

Cù Nhạc nở nụ cười: "Tôi còn tưởng rằng cả đời này cậu cũng không muốn đi ra ngoài, nào, trước giúp tôi đóng sạp hàng, thu nhập hôm nay cũng đủ rồi, có thể trở về nằm. ”