Chương 20

Ngô Dao vừa dọn dẹp sạp hàng cho ông ta, vừa nói: "Tôi không phải muốn ra ngoài."

Đồ đạc cũng không nhiều, Ngô Dao cõng rương đi theo phía sau Cù Nhạc. Tuy rằng ông ta cũng là một ông già, nhưng rõ ràng Cù Nhạc so với A Quỳnh tốt hơn một chút, ít nhất ông ta cũng không cằn nhằn mãi một chuyện, đã vậy Ngô Dao còn phải chủ động nói chuyện với ông ta: "Chú Cù, tôi còn cần thuốc ức chế. ”

Cù Nhạc nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Trở nên nghiêm trọng hơn rồi sao? Tôi đã nói rồi, thầy thuốc chân đất kia không đáng tin cậy, miễn cưỡng chữa khỏi bệnh đau đầu và sốt não. Làm sao có thể chữa khỏi chứng rối loạn pheromone của cậu được? Trước giờ ngoại trừ cậu ra, ông ta chưa từng gặp qua Alpha hoặc Omega phân hoá nào khác, vậy mà cậu cũng dám để cho ông ta chữa trị cho mình, Ông ta? Phương pháp châm cứu mà ông ta đã đưa cho cậu thử trước đó, hoàn toàn không có tác dụng gì hết, phải không?

Ngô Dao vẫn im lặng, Cù Nhạc lại hỏi cậu: "Cậu muốn liên lạc với ai? Còn nhớ số điện thoại không? ”

Ngô Dao khẽ trả lời “Có".

Cậu còn tưởng rằng mình không nhớ rõ, vì sau khi tỉnh lại ở Vĩ Tinh cậu đã ném ký ức kia vào một cái hộp trong góc coi như ác mộng, khóa lại, mặc kệ cho nó có là tốt hay là xấu. Nhưng mà, cho dù đã qua 7 năm, dãy số kia khi cậu cần vẫn hiện ra rõ ràng trong đầu và cậu có thể nhớ từng câu từng chữ của cuộc nói chuyện mà cậu đã từng bấm gọi trước đó.

Hai người chậm rãi đi tới, so với khu tây đổ nát bừa bộn, khu đông nhìn gọn gàng sạch sẽ hơn rất nhiều, ít nhất không còn chất đầy rác rưởi nữa. Cù Nhạc mang theo Ngô Dao tiến vào một tòa tiểu viện nhỏ, chỉ có một cửa, khi mở cửa ra, bên trong bày biện đồ đạc chạm trổ đơn giản mà đẹp mắt, những thứ này cho dù đặt ở chủ tinh cũng có thể bán được với giá rất cao.

"Cứ để cái rương ở đó đi. trước tiên đi pha ấm trà để uống đã, nóng quá." Cù Nhạc vào phòng ngay cả gậy cũng ném sang một bên, cởi mũ ra, khiến ông ta mất đi vài phần bộ dáng của các ông già.

Ngô Dao nói: "Nóng thì đừng mặc nhiều như vậy. ”

Cù Nhạc ngồi lên ghế thái sư, ấn công tắc quạt trước mặt: "Không mặc như vậy sao lại có khách tìm tới cửa? Lại nói: "Cậu nói tôi, chính cậu cũng cởi mũ khẩu trang ra đi, mỗi ngày che kín như vậy làm gì, lãng phí một khuôn mặt đẹp. Nếu cậu không đeo những thứ này, việc kinh doanh quán rượu sẽ tốt hơn gấp mấy lần. ”

Ngô Dao cởi mũ và khẩu trang ra, trên mặt lại là một bộ dáng chán ghét thế gian: "Người khu Đông vậy mà còn chưa bị ngài lừa sạch, đúng là kỳ lạ mà. ”

"Lừa gạt cái gì? Cậu đang nói tôi lừa ai chứ? Cù Nhạc vẻ mặt không phục: "Tôi tính lần nào chẳng chính xác? Cậu đang định nói về vấn đề gì? Lần nào tôi cũng tính toán rất đúng đó, cậu đang xem thường tài năng tiên đoán của tôi sao? ”

Ngô Dao "À" một tiếng, đặt ấm trà ở trước mặt ông ta: "Tôi đi gọi điện thoại, lát nữa sẽ quay lại xem cửa hàng."

Cù Nhạc chỉ tay: "Điện thoại ở trong phòng kia, tự cậu gọi đi, nhưng mà, cậu không nóng sao? Không muốn ngồi xuống uống chút nước trà à, từ từ rồi hẵng gọi không được sao? ”