Chương 18

Nhưng hôm nay sau khi tỉnh dậy, cậu lại không cảm thấy nóng, ngược lại còn có loại cảm giác mát mẻ.

Đến khi Ngô Dao mở mắt ra, cậu mới biết được nguồn gốc của sự mát mẻ.

Là do kẻ ngốc đang dùng sức của mình quạt cho cậu ngủ.

Kẻ ngốc đang ngồi bên cạnh, cầm tờ báo mà Ngô Dao đã đọc tối qua, vẫy tay phải để quạt cho Ngô Dao, cố gắng không gây ra quá nhiều tiếng ồn. Đến khi đối mặt với ánh mắt mơ hồ của cậu, người đàn ông lại vội nở một nụ cười xán lạn, giọng nói trầm thấp lại vui vẻ: "Chào buổi sáng! ”

Ngô Dao giật mình, nhưng cảm giác hoảng hốt chỉ vài giây sau đã tiêu tán hết, cậu không đáp lại sự nhiệt tình của kẻ ngốc, giọng điệu vẫn lạnh lùng như bình thường: "Anh đang làm cái gì vậy? ”

Kẻ ngốc nói: "Tôi nhìn thấy em nóng, trước đó em đã đổ rất nhiều mồ hôi." Anh lại lắc tờ báo trong tay, ra sức quạt: "Tôi quạt như này, em sẽ không nóng nữa.”

Ngô Dao liếc mắt nhìn vết thương trên cánh tay của người đàn ông: "Có còn muốn dùng cánh tay đó nữa không? Nếu tay anh bị tàn phế, tôi sẽ mặc kệ anh không lo. ”

Kẻ ngốc vội vàng nói: "Sẽ không bị nặng hơn đâu, tôi có sức mạnh! Anh nói và cho Ngô Dao nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay của mình. Dáng người của anh rất cân đối, bởi vì chỉ mặc một cái quần, thân trên cởi trần, nên cơ ngực cùng cơ bụng có cũng lộ ra, chúng đều có hình dạng rất đẹp, đặc biệt là cơ bụng sáu múi hoàn hảo, vòng eo hẹp, khiến cho cơ thể trông càng hấp dẫn hơn.

Ngô Dao vội vàng xuống giường đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt. Đồ dùng cá nhân hàng ngày của cậu đều là dành cho một người, do đó, cậu đã ở trong tủ lật một hồi lâu mới tìm ra được một bàn chải đánh răng mới, khăn mặt không có, nên chỉ có thể để cho kẻ ngốc dùng tạm khăn cũ mình đã từng thay. Kẻ ngốc đi theo vào, Ngô Dao chợt phát hiện ra rằng, người này cũng không ngu ngốc chút nào, ít nhất là anh vẫn còn biết đến chuyện sáng ngủ dậy phải vệ sinh cá nhân đầy đủ, nhìn anh giống như người bị mất trí nhớ hơn là kẻ ngu ngốc không biết gì.

Nhưng nếu chỉ là mất trí nhớ thông thường thì không thể nào khiến tính cách của một người có sự thay đổi lớn như vậy được.

“Ở yên trong nhà đi, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng.” Ngô Dao đeo khẩu trang, dặn dò kẻ ngốc.

Kẻ ngốc trông mong, bất đắc dĩ nhìn theo cậu, bộ dáng rất muốn đi theo, nhưng sắc mặt của Ngô Dao lạnh lẽo quá, nên anh chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi ra ngoài, cái nóng như thiêu đốt bên ngoài quả thật không chịu nổi, Ngô Dao đội mũ và đi về phía khu phố thương mại.

Ở Vĩ Tinh cho dù được gọi là khu phố thương mại nhưng nó cũng trông rất đổ nát, nhìn qua không có mấy cửa hàng, phần lớn là một ít quầy hàng dựng bán tạm thời, sản phẩm bày bán cũng rất hạn chế. Ngô Dao mua một ít bánh mì, tính toán số dư còn lại trên người, cậu đến cửa hàng tạp hóa chọn mua một bộ quần áo thường và thêm một chiếc qυầи ɭóŧ rồi mang về nhà.

Đến khi Ngô Dao mở cửa ra, tên ngốc kia vẫn ngồi nguyên tư thế lúc trước mà cậu đi, vừa nhìn thấy cậu, kẻ ngốc đã vui vẻ nở nụ cười, trong tiềm thức muốn gọi "Vợ ơi", nhưng sau khi kêu một chữ và sực nhớ lại lời dặn của Ngô Dao, anh vội vàng che miệng mình lại, hai mắt mở to, luống cuống lại vô tội chớp chớp mắt nhìn cậu.