Chương 17

"Ngồi đi tôi bôi thuốc cho anh."

Người đàn ông ngoan ngoãn ngồi ở mép giường ngẩng đầu nhìn Ngô Dao, từ góc độ này, ngũ quan ưu tú của cậu hoàn toàn lộ ra, cho dù có chút trầy xước cũng không tổn hại gì. Chỉ là sự sắc bén lúc trước đã hoàn toàn bị che lấp, làm cho cậu có vài phần lỗ mãng, nhưng cũng mềm mại hơn.

Nhưng Ngô Dao lại không nhìn người đàn ông với sắc mặt tốt: "Quay người qua, cúi đầu xuống."

“Được.” Người đàn ông ngoan ngoãn làm theo, lộ ra phía sau đầu phần bị va đập.

Tuy là đang tháo băng quấn đầu, nhưng cách tháo của Ngô Dao lại không hề nhẹ nhàng chút nào, đã vậy cậu còn cảnh cáo người đàn ông: "Đau cũng không được kêu, phải nhịn. ”

Người đàn ông cũng nghe theo rất kìm chế, trong lúc thay thuốc không hề phát ra một chút âm thanh nào, đến lúc thay xong quay mặt lại, chỉ có thể từ mồ hôi thấm ra trên trán anh biết được trong lúc thay băng anh đã có bao nhiêu đau đớn. Nhưng đôi mắt của người đàn ông vẫn sáng ngời, thậm chí anh còn xin công lao của Ngô Dao: "Tôi đã cố gắng kìm chế, một tiếng cũng không có kêu nha! ”

Đầu ngón tay Ngô Dao ngưng tụ, không thể cùng người ngu ngốc như vậy nói nữa, nên cậu chỉ có thể buông lời thô lỗ, nói: "Ngủ đi."

Kẻ ngốc rất hạnh phúc: "Chúng ta có ngủ cùng nhau không?"

Ngô Dao nói: "Chỉ cần anh nói thêm một từ nữa, anh sẽ phải ngủ trên sàn nhà."

Nhưng sàn nhà làm bằng xi măng, nền nhà cũng lát không đều, vật liệu sử dụng cũng là loại kém chất lượng, hơi gập ghềnh, do đó có tìm mòn mắt cũng không có chút trơn láng nào, nếu không trải chút gì lót bên dưới thì không thể ngủ được. Đã vậy ở chỗ của Ngô Dao cũng không có đệm, nên chỉ có thể để cho tên ngốc này cùng mình ngủ chung một giường.

Kẻ ngốc cảm thấy có chút ấm ức: "Tại sao, em lại hung dữ với tôi như vậy?"

Ngô Dao giật giật khóe miệng và âm thầm cười chế nhạo. Kẻ ngốc lại lần nữa hỏi cậu: "Chỉ có một cái gối thì sao ngủ được?"

Ngô Dao nói: “Anh đang bị thương, cứ nằm sấp ngủ đi.” Ngô Dao vội vàng tắt đi ngọn đèn chiếu sáng duy nhất, nhưng trong bóng tối, cậu vẫn có thể cảm nhận được chính xác mùi pheromone bạc hà đang phát ra từ chỗ nào. Ngô Dao đi ngủ, lúc này cậu chỉ có thể cảm ơn vì giường của mình không quá hẹp, sau khi ra lệnh cho kẻ ngu ngốc dựa vào tường ngủ, cậu lại có thể nằm xuống mà không chạm vào cơ thể của đối phương.

Có thêm một người nằm ở bên cạnh, lại có thêm một hơi thở, thêm một phần mùi pheromone, Ngô Dao thật sự có chút cũng không quen. Cậu nằm cứng đờ như một thây ma, cũng không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ còn chưa có kéo tới, kẻ ngốc kia đã chậm rãi ghé sát vào, như là kề sát vào cổ cậu mà hít ngửi, sau đó nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, em thơm quá. "

Khí hậu của Vĩ Tinh quanh năm nóng bức, trong trường hợp thiếu tài nguyên thiếu điện, con người sống ở đây, khí hậu nóng này hoàn toàn dựa vào thể chất của cơ thể để vượt qua. Ngô Dao ở chỗ này vài năm, đã xem như thích ứng với loại khí hậu này, nhưng mỗi ngày cậu vẫn không thể tránh khỏi cảnh đổ mồ hôi khắp người, đặc biệt là sau khi ngủ, mỏi khi tỉnh lại thân thể hầu như đều dính nhớp rất khó chịu.