Chương 16

Cậu có chút hung dữ, nên những người thường hay quậy phá trong quán rượu khi nhìn thấy vẻ mặt này của Ngô Dao sẽ rụt cổ lại và tự biết kiềm chế, nhưng người đàn ông trước mặt dường như lại chẳng sợ hãi chút nào, trái lại còn mang phần bánh quy còn lại đưa tới trước mặt cậu: "Em có muốn ăn bánh không?"

Ngô Dao thở ra một hơi, sau đó nhìn sang nơi khác: "Không ăn. ”

Căn phòng ngột ngạt và yên tĩnh, chỉ có người đàn ông phát ra tiếng nhai khe khẽ. Phần bánh bích quy thực ra cũng không có nhiều cho lắm, nhưng người đàn ông vẫn ăn không hết, anh cũng rất biết điều gói kỹ phần còn lại: “Tôi khát nước.”

Trong nhà chỉ có một cái ly, Ngô Dao rót chút nước uống đưa cho người đàn ông và đưa ra yêu cầu rất gay gắt: "Lúc uống anh không được chạm môi vào ly của tôi, sau này cũng không được đυ.ng vào.” Nhưng Ngô Dao lại quên mất rằng người đàn ông này vốn đã có chút ngốc nghếch, đã vậy còn đang bị thương nên dẫn đến động tác trở nên vụng về, lúc ngẩng mặt uống nước không thể khống chế được, hơn phân nửa nước đều đổ thẳng xuống mặt, nhỏ xuống cằm, làm ướt một mảng lớn, quần áo trước ngực.

Kẻ ngốc sững sờ nhìn Ngô Dao, liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý. ”

Ngô Dao cảm thấy rất khó chịu, cậu cố nhịn xuống sự xao động trong lòng, một lần nữa rót cho người đàn ông một ly nước khác, thỏa hiệp nói: "Chạm môi uống luôn đi, uống xong cởϊ qυầи áo ra, đi tắm." Nói xong, cậu quay đầu lại, không nhìn hình ảnh kẻ ngốc dùng môi chạm vào ly của mình, vì như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy bình tĩnh hơn, sau đó cậu tiếp tục lật tờ báo kia.

Mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí ngột ngạt, vì không gian quá nhỏ, cửa sổ cũng nhỏ, lại không có chút thông gió nào, nên không thể nào mắc điếc tai ngơ làm như không biết được. Ngô Dao lại ấn miếng dán chặn mùi pheromone sau gáy rồi lại tiếp tục nhìn vào tờ báo.

Ngô Dao đọc những nội dung phía sau không phải vì cảm thấy hứng thú với nó và so với chữ viết trên báo, sự chú ý của cậu bây giờ phần nhiều đều tập trung vào tiếng nước trong phòng tắm. Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nước bên trong ngừng lại, tiếp sau đó cửa phòng tắm bị người đàn ông mở ra, cả người anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại ướt đẫm đứng trước mặt Ngô Dao, Ngô Dao bị cảnh tượng trước mắt làm cho đầu óc quay cuồng. Phải mất một lúc sau, cậu mới tỉnh táo lại, cố gắng hết sức để kiểm soát tầm mắt của mình chỉ nhìn lên trên cổ của người đàn ông, quát: "Quần áo của anh đâu?"

Người đàn ông uất ức nói với cậu: "Đều ướt hết rồi."

"Qυầи ɭóŧ của anh cũng ướt à?"

"Ừm."

Ngô Dao ném chăn mỏng qua: "Trùm cái này lên, che lại đi." Sau đó, cậu xuống giường nhìn tủ quần áo, trong tủ quần áo nhỏ của cậu cũng không có nhiều đồ, sau khi lục lọi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một cái quần ống rộng, có thể miễn cưỡng để cho người đàn ông mặc vào. Ngô Dao ném cho người đàn ông tự mặc, còn mình thì đi vào phòng tắm giặt quần áo của hai người, giặt xong treo lên bên cửa sổ nhỏ để hông khô.

Kích thước quần cũng không lớn lắm, cứ bó sát vào người của người đàn ông và vì anh không mặc nội y nên thứ giữa hai chân nhô lên nhìn rất chói mắt. Trong đầu Ngô Dao không thể không nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa mới nhìn thấy, một luồng điện đột ngột chạy qua cơ thể cậu, cậu nhắm mắt lại để áp chế những điều bất thường trong người xuống.