Khi đến nhà họ Đồng, hai vợ chồng già sớm đã làm xong đồ ăn chờ sẵn đó, thấy Bùi Giang Nguyên xách bao nhỏ bao lớn vào trong, lại một trận oán trách.
Đồng Ngôn nhìn bữa tiệc thịnh soạn trên bàn, âm thầm bĩu môi.
Mấy kiểu đồ ăn như tôm hấp dầu, hàu nướng, hải sâm và pín bò nấu canh, hoàn toàn phô bày tâm tư muốn thúc giục sinh cháu của Diệp Ngọc Hồng đặt trên bàn.
Quả nhiên, hai người vừa mới bắt đầu dùng bữa, người phụ nữ trung niên xinh đẹp với mái tóc hơi xoăn ở phía bên kia đã mở miệng: “Tiểu Bùi à, con và Ngôn Ngôn dự định khi nào sẽ sinh con đây?”
Bùi Giang Nguyên gắp một con tôm lớn vào trong bát cô, thong thả đáp: “Mẹ, con và Đồng Đồng vừa mới kết hôn, không vội.”
Diệp Ngọc Hồng trừng mắt nhìn: “Các con không vội nhưng mẹ vội, dì Vương ở nhà bên cạnh mới hơn bốn mươi đã có cháu nội thứ hai rồi.”
Đồng Ngôn nhét con tôm anh đã bóc vỏ bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói: “Vậy sao mẹ không đổi với dì ấy đi.”
Diệp Ngọc Hồng không quan tâm đến cô, hừ nhẹ một tiếng: “Không nói với con, bớt xen miệng vào.”
Đồng Ưng Vân chớp chớp mắt với cô, hai cha con đồng thời bĩu môi, rụt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Diệp Ngọc Hồng mỉm cười, múc cho anh một chén canh: “Tiểu Bùi à, con hiểu mà, ba mẹ chỉ có một mình Ngôn Ngôn, con ở trong nhà chúng ta thì đứa nhỏ cũng phải theo họ của Ngôn Ngôn.”
Đồng Ngôn rốt ruột, gọi một tiếng: “Mẹ!”
Bát tự còn chưa đưa ra mà đã nghĩ xem đứa nhỏ sẽ mang họ gì, cô không hề có ý định sinh con đâu.
Diệp Ngọc Hồng không cam lòng yếu thế hét lại: “Gọi cái gì mà gọi!”
Bùi Giang Nguyên lại vô cùng bình tĩnh: “Mẹ, mẹ yên tâm, đó là điều đương nhiên rồi.”
Diệp Ngọc Hồng hài lòng, càng nhìn càng ưng ý cậu con rể này.
Lúc trước bà còn chê anh là một kẻ trắng tay, không nhà không xe không có ký ức, nhưng bây giờ lại cảm thấy khá tốt.
Đồng Ngôn không cần phải ở chung với cha mẹ chồng, không cần phải gả xa, sau khi sinh con xong còn có thể mang họ mẹ, so với nhà khác đã tốt hơn rất nhiều.
Bà lại đưa cho anh một con hàu sống, cười ha hả nói: “Ăn nhiều một chút.”
Bùi Giang Nguyên dịu dàng nói cảm ơn, vùi đầu ăn cơm giống như Đồng Ngôn.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên ghế sô pha xem TV, chẳng bao lâu sau đã bị Diệp Ngọc Hồng đuổi ra khỏi nhà, bà ám chỉ: “Tối rồi, hai đứa về nhà mình tự chơi đi.”
Trên đầu Đồng Ngôn đầy hắc tuyến, có thể chơi gì được chứ, chơi trò có thể khiến bà ôm cháu ngoại đấy.
Cô loẹt xoẹt đi theo phía sau Bùi Giang Nguyên, đi trong sự không cam tâm tình nguyện, thậm chí anh dừng lại cũng không phát hiện ra, lập tức đυ.ng vào sau lưng anh.
Người đàn ông đỡ lấy cô, bàn tay giữ chặt lấy bả vai cô chậm chạp không buông ra, giọng nói vẫn bình thản như thế: “Đồng Đồng, đi vào mua đồ đi.”
Cô ôm cái trán bị đâm đến choáng váng, đáp lời, cảm thấy anh thật lạ, đi mua đồ thì nói với cô làm gì.
Nhưng khi thấy người đàn ông vẫn đứng bất động không nhúc nhích, chỉ nhìn cô, cô đành phải oán giận một tiếng: “Đi thôi.”
Lúc này Bùi Giang Nguyên mới cong môi, cùng cô một trước một sau đi vào cửa hàng tiện lợi.
Anh đi thẳng đến quầy, rũ mắt nhìn một loạt hộp nhỏ rực rỡ màu sắc, như thế đang cẩn thận lựa chọn.
Đồng Ngôn cúi người đến gần, thấy ngón tay thon dài của người đàn ông đang cầm một chiếc hộp rực rỡ màu sắc, anh còn nhỏ giọng nói cô: “Loại này thì sao?”
Sắc mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng, trên đó được đánh dấu bằng một dòng chữ kɧoáı ©ảʍ siêu mỏng cực lớn, cho dù không muốn hiểu cũng khó.
Dì đứng sau quầy cười như không cười nhìn hai người bọn họ, điều này khiến Đồng Ngôn càng thêm xấu hổ, dùng đầu ngón chân cào vào sàn nhà, hàm hồ trả lời anh: “Sao cũng được.”
Anh cong mắt: “Nghe em.”
Sau đó lại lấy ra một hộp khác, bình thản để dì quét mã thanh toán hoá đơn.
Tai cô đỏ bừng, hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Cái gì gọi là nghe cô chứ! Cô cũng chưa nói gì mà!