Chương 5: Là em đã cứu anh

Đồng Ngôn đi vào trong phòng tắm.

Mấy lần đầu sau khi bọn họ kết hôn, cô đều bảo Bùi Giang Nguyên đi tắm trước, chờ đến khi đến lượt mình lại lề mà lề mề, có một lần dứt khoát ngủ luôn trong phòng tắm, cuối cùng bị cảm lạnh suốt cả tuần, lúc này mới biến thành cô tắm trước.

Đồng Ngôn mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, mái tóc dài nhỏ nước, chậm rãi bước ra.

Lúc trước khi chưa có anh ở bên cạnh, cô đều sấy tóc ở trong phòng tắm, sau đó anh quản lý gia đình, sợ hơi nước bên trong quá nhiều dễ dàng bị nhiễm điện nên đã bảo cô về phòng sấy tóc.

Người đàn ông đã cởϊ áσ khoác ra, sau đó cởi bỏ từng cúc áo sơ mi bên trong, để lộ yết hầu với hình dáng rõ ràng.

Anh tiện tay cầm lấy khăn lông, nhẹ nhàng phủ lên đầu cô: “Lau khô hẵng sấy.”

Cô không chút để ý gật gật đầu, nghĩ đến chuyện chắc chắn sẽ xảy ra vào lát nữa, tay chân cô lại trở nên căng thẳng, đi nhanh vài bước trở về phòng, đóng “sầm” cửa phòng ngủ lại.

Ánh mắt Bùi Giang Nguyên khoá chặt vào tấm biển gỗ “Chớ làm phiền” treo trên cánh cửa, nhướn mày, xoay người đi vào phòng tắm.

Đồng Ngôn chống nhạnh liếc nhìn xung quanh căn phòng mình một vòng, nơi ở vốn dĩ tràn ngập sự mềm mại thơm tho của người phụ nữ hoàn toàn bị hơi thở của người đàn ông xâm chiếm, đồ đạc của anh đều có thể tìm kiếm khắp nơi trong địa bàn của cô- Đồng hồ, áo khoác, áo ngủ…

Cô thở dài, sớm biết thế này, chi bằng lúc trước mua một căn hộ lớn hơn một chút thì có lẽ cũng sẽ không đến mức giống như bây giờ, hai người chui rúc trong cùng một căn phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Ánh mắt của cô bỗng nhiên chuyển dời sang chỗ khác, nhìn bộ quần áo ngủ cùng kiểu dáng với mình kia, cuối cùng cũng nhận ra được có gì đó không đúng.

Anh không đưa đồ ngủ vào, lát nữa sẽ ra ngoài như thế nào đây?

Quả nhiên, chỉ mười phút sau, giọng nói lành lạnh của người đàn ông đã truyền vào tai cô cách một tấm ván cửa: “Đồng Đồng, đưa đồ ngủ giúp anh với.”

Đồng Ngôn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, không tình nguyện cầm áo ngủ đi đến bên ngoài phòng tắm, gõ cửa.

Cánh cửa hé ra một kẽ hở, hơi nóng phả ra từ bên trong, cô khẽ quay đầu lại, không dám nhìn vào trong.

Bùi Giang Nguyên đưa bàn tay dính hơi nước ra cầm lấy quần áo, lịch sự nói một tiếng cảm ơn: “Làm phiền em rồi.”

Cô lắc đầu: “Không có gì.”

Hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ, căn phòng chỉ rộng khoảng chừng mười mấy mét vuông, trong đó có cả giường và tủ quần áo, cộng thêm một người đàn ông cao một mét tám mấy, càng có vẻ chật chội.

Cô mất tự nhiên ngồi xuống bên mép giường, bên tai bắt đầu nóng lên.

Cô thực sự không thể thân thiết với Bùi Giang Nguyên, nhưng mẹ cô cưỡng ép buộc anh phải kết hôn với mình, thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng là điều nên làm, một tuần một lần đã là hiếm hoi lắm rồi, cô không thể hoàn toàn từ chối anh.

Vị trí bên cạnh lõm xuống, anh đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Cơ thể Đồng Ngôn cũng lập tức trở nên căng thẳng, bàn tay đặt bên eo nắm chặt lấy ga trải giường mới trải, nhịp tim đập tăng tốc.

Bàn tay người đàn ông chậm rãi chạm vào lưng cô, cũng giống như lúc trước, anh ghé sát vào cô, mùi gỗ mun xộc vào trong lỗ mũi cô.

Ngay sau đó, đôi môi mỏng dán lên góc cằm cô, hôn lên từng cái từng cái.

Cô nhắm chặt mắt, hơi thở trở nên dồn dập.

Trong đầu lại bắt đầu quay cuồng, quay trở lại trên con đường vào đêm mưa hôm đó, trở lại hình ảnh người đàn ông bị cô đâm đến hơi thở thoi thóp.

Cô nâng tay lên, muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị Bùi Giang Nguyên nắm lấy, sau đó xuyên qua kẽ hở ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt nhau.

Cô càng được ôm chặt hơn nữa, vòng eo bị anh trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Anh đã hôn đến khoé miệng cô, vừa mυ"ŧ mát đôi môi dưới vừa nhẹ giọng hỏi: “Em sợ anh sao?”

Cô đột nhiên mở mắt ra, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết nên trả lời như thế nào.

Người đàn ông nhéo cằm cô, dễ dàng cạy mở đôi môi đang nhếch lên của cô, đầu lưỡi ghé vào tuỳ tiện đùa bỡn, một lát sau mới thu lại, trong mắt loé lên một tia sáng không rõ ý nghĩa: “Sợ cái gì, là em đã cứu anh mà.”