Chương 7

Tiêu Chiến bận việc bao nhiêu ngày, Vương Nhất Bác mang thức ăn đến công ty từng ấy ngày, buổi tối nào là đồ nướng nào là canh, buổi sáng thì là sữa đậu nành ấm nóng, món Quảng Đông món cay Tứ Xuyên cái gì cũng có. Mọi người trong công ty cũng được thơm lây, ngày nào cũng có lộc ăn, mệt đến mức buồn ngủ là thể nào cũng được mời uống cà phê, mọi người dù có ngốc đến đâu cũng hiểu ý của Vương Nhất Bác, ban đầu còn tưởng cậu theo đuổi Tiêu Chiến, nhưng sau khi nhìn thái độ của Tiêu Chiến thì càng thêm mơ hồ, dù sao trước kia người bên cạnh anh đều là diện mạo trắng nõn thắt lưng nhỏ tươi cười mềm mại, bây giờ chợt xuất hiện loại hình như Vương Nhất Bác, bọn họ có chút không thích ứng được.

Tiêu Chiến chịu đựng đến mức hai mắt đỏ bừng, Vương Nhất Bác mua thuốc rồi ép anh nhỏ vào mắt, cuối cùng đến thời điểm nộp bản thảo, vẫn tránh không được giống như một con thỏ đứng trong phòng làm việc đuổi nhân viên trở về nghỉ ngơi, thống nhất cho mọi người hoãn công việc vài ngày, bản thân mình cũng thần tình mệt mỏi, xuất hiện quầng thâm dưới mắt.

Trợ lý A buồn ngủ đến hai mí mắt sắp sập lại, cũng không quên nhỏ giọng cằn nhằn với trợ lý B, "Ông chủ sau khi thức khuya vẫn đẹp trai như vậy, quả nhiên phàm nhân chúng ta không thể so sánh với thần tiên mà."

Trợ lý B đưa tay che miệng cô lại, mắt không chút thay đổi nói, "Về nhà ngủ tiếp giấc ngủ đi, đừng có nói mớ trong này."

Hai người kề sát vai đi ra cánh cửa thang máy, không phát hiện Tiêu Chiến đang đóng cửa tắt điện ở đằng sau, Vương Nhất Bác từ phía sau cánh cửa thang máy khác chạy ra đỡ lấy anh.

Vương Nhất Bác ở đoàn xe luyện tập cả buổi chiều, vội vàng tắm xong rồi chạy đến, mái tóc vẫn chưa khô hẳn, trên người tỏa ra hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm, đứng bên cạnh Tiêu Chiến nói, "Còn chịu đựng được không?"

Tiêu Chiến ha một tiếng, "Nếu không thì sao? Cậu cũng không bế được tôi."

Vương Nhất Bác trầm mặc, mãi cho đến khi ngồi vào ghế lái, mới đối với Tiêu Chiến mà nói, "..... Sau này thời gian tôi ở phòng tập gym sẽ lâu hơn."

Tiêu Chiến vốn sắp chìm vào giấc ngủ, bị lời này của Vương Nhất Bác làm cho bả vai hơi co rúm lại.

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Không đúng sao?"

Tiêu Chiến kề môi đến cổ cậu cọ cọ, ánh mắt lười biếng, "Đùa thôi mà tay đua của tôi, đừng quá nghiêm túc vậy, cậu bảo tôi bế cậu tôi cũng không bế nổi mà."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, tùy ý Tiêu Chiến buông tay rồi nằm trở về, thắt dây an toàn, khởi động xe, một đường bình an chạy về nhà, ôm Tiêu Chiến đang mơ mơ màng màng từ trong xe ra, để Tiêu Chiến tựa lên người mình, mở cửa vào nhà, đi thẳng lên phòng vừa nằm xuống liền ngủ.

Vương Nhất Bác đi qua đắp chăn giúp anh, nhìn thấy vẻ mặt say ngủ của anh lầm bầm lầu bầu, "Sức lực cũng không khó luyện như vậy...... Quên đi."

Cậu không quá muốn Tiêu Chiến đối với cậu như một đứa nhỏ mà dỗ dành, lúc này hạ quyết tâm trước khi bế được Tiêu Chiến sẽ không đề cập đến chuyện này nữa.

Tiêu Chiến ngủ thẳng đến chiều hôm sau mới dậy, cào cào mái tóc bù xù than đói, hướng về phòng khách đi được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, nhớ đến trước giờ trong nhà chỉ có một mình, nếu có đưa người về nhà cũng chỉ có hai ngày, rồi lại đuổi đi, cho đến bây giờ cũng không có cơ hội gào lên kêu đói như vậy.

Câu nói của anh còn đang ngạnh lại bên trong cổ họng, chưa kịp nuốt xuống, giọng nói Vương Nhất Bác đã từ trong phòng bếp vọng lại, nửa đầu lộ ra, "Dậy rồi?"

Tiêu Chiến trong một khoảng thời gian ngắn không biết trong lòng có tư vị gì, ngây ngẩn ừm một tiếng.

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Tôi gọi đồ ăn ngoài rồi, vừa mới đến, dọn chút rồi mang ra ngay, anh đi rửa mặt trước đi, đi ra là vừa vặn có thể ăn cơm."

Tiêu Chiến thay đổi hướng đi vào phòng tắm, nhỏ giọng nói, "...... Còn rất dịu dàng nữa chứ."

Anh không biết có phải nguyên do là đám người trong đoàn xe đều là người độc thân hay không, rất nhiều chuyện đều là tự tay cậu chuẩn bị, cho nên liền luyện thành tính chất đặc biệt của một người vợ hiền, lúc trên đường đua có thể là dã thú nhanh như bão táp nhưng cũng có thể biến thành hình tượng hiền dịu, anh lần đầu tiên cảm nhận được, cảm giác cư nhiên muốn ỷ lại vào người khác.

Tiêu Chiến ăn uống no nê xong, lại vọt vào phòng tắm tắm rửa, thời điểm đi ra từ trong phòng tắm lượn lờ một tầng sương mù, anh nâng bàn tay đỡ lấy thắt lưng, lộ ra kích thước lưng áo gầy gò, tuyến nhân ngư chạy dọc tiến sâu vào bên trong mép vải, bị Vương Nhất Bác ôm lấy chậm rãi vuốt ve.

Anh cười tủm tỉm sờ cơ bụng Vương Nhất Bác, hôn nhẹ lên cằm cậu, đối phương thông cảm anh xử lý công việc liên tục nên mới không dây dưa, nhưng mạch máu giống như không thể nào chịu nổi nếu anh cứ trêu chọc như vậy, chẳng mấy chốc liền đảo khách thành chủ áp Tiêu Chiến lên sô pha, túm lấy cái áo khoác tắm mà anh mới mặc.

Ngón tay lướt vào bên trong, mới phát hiện cái gì cũng chưa mặc, Vương Nhất Bác hơi thở rối loạn trong một cái chớp mắt, cúi xuống cắn lên xương quai xanh gầy gầy nhô lên, Tiêu Chiến thở gấp, ngón tay xuyên qua mái tóc đen mềm mại của đối phương, chờ đến thời điểm anh giương mắt lên, lại một lần nữa bị cắn môi.

Bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên làm ở một nơi không phải trên giường, bàn ăn phòng tắm, phòng bếp phòng khách, Vương Nhất Bác đều đã được nếm thử, Tiêu Chiến đương nhiên cũng hưởng thụ không ít, bị áp đảo ở trên bàn, lưng bị ma sát đến đỏ bừng một mảng, lại bị Vương Nhất Bác kéo đến, vòng qua lưng anh, thân mật khắng khít tiếp xúc, khản giọng cúi đầu ở bên tai Vương Nhất Bác khẽ khàng rêи ɾỉ, anh cũng không keo kiệt gì, rên rất dễ nghe, cả người đón nhận kɧoáı ©ảʍ thoải mái đến nheo mắt lại.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn môi cùng cằm anh, động tác hôn vô cùng nhẹ nhàng, Tiêu Chiến hưởng thụ khóa chân quanh eo Vương Nhất Bác như thói quen, chủ động cúi xuống cắn cắn lại hôn hôn môi đối phương, giống như chưa từng rời xa.

Mệt mỏi của công việc bị cơn buồn ngủ lấn áp, lại vừa đúng lúc đạt được cơn kɧoáı ©ảʍ, tuy rằng sau đó Vương Nhất Bác không muốn buông tha nhà thiết kế bỏ đói cậu mấy ngày, cho dù có giọng nói mềm mại cầu xin tha, cũng vẫn bị túm lấy thắt lưng kéo trở về.

Tuy rằng Tiêu Chiến ngày hôm sau tỉnh dậy mắng cậu là đồ không có tính người, nhưng Vương Nhất Bác vẫn là tâm tình không tệ, lôi kéo xuống nhà cùng nhau ăn bữa sáng, lại đưa người đến dưới lầu công ty, mới lái xe về đoàn xe.

Tiêu Chiến cũng không tức giận, chỉ là muốn tiết chế lại yêu cầu của người bạn giường dài hạn này, dù sao bây giờ anh đối với mọi mặt của Vương Nhất Bác đều vừa lòng, nếu chỉ vì chuyện trên giường mà bất mãn, không khỏi có chút đáng tiếc.

Anh vẻ mặt tươi như mùa xuân quay về phòng làm việc, lại bị trợ lý A nói là như hồ ly yêu nghiệt vừa hút tinh khí xong, chính là cái loại da lông bóng loáng ánh nước, trợ lý B nghe xong, mang chân gà trong hộp cơm nhét vào trong miệng nàng, nói, "Ăn của cô đi, sao nói nhiều vậy."

Tiêu Chiến xử lý công tác phương án hàng đầu xong, thẳng đến giữa trưa lấy đồ ăn ngoài mới nhớ ra việc trong phòng còn có một ghế trống, ngữ khí bình thản bảo trợ lý B đem vứt đi, nói xong lời này lại quay vào phòng, một chút cảm xúc cũng không có.

Trợ lý A nói, "......... Thật sự vứt đi?"

Trợ lý B đáp, "Vậy không thì sao."

Trợ lý A không dám tin, "Chuyện này cứ để qua như vậy? Hắn trước đó ở trong công ty anh Chiến cũng đối với hắn đủ tốt đi? Chúng ta cũng đối đãi hắn khá tốt mà, lần này nếu không phải mọi người liều chết liều sống một lần nữa làm lại bản thảo, công ty mệt nhiều không nói, thanh danh cũng bị hắn đạp nát hết luôn, kết quả, chính là cái này?"

Trợ lý B dùng đũa nhanh chóng gắp thức ăn, lướt qua từng chỗ ngồi một, nhìn ra sau lớp thủy tinh ngoài cửa, Tiêu Chiến đang ngồi ở trước bàn làm việc, đối phương một tay cầm chén, một tay lướt điện thoại, không biết là đọc được tin nhắn có nội dung gì, nhịn không được cong khóe môi.

Trợ lý B vừa thu hồi ánh mắt, điện thoại trên bàn bỗng rung lên một chút, cô hình như có dự cảm, thời điểm mở khóa máy liền thấy, quả nhiên là cậu học trò gửi tin nhắn đến.

_---/---_

Helo mng tui về rồi đâyyyy :3

Kể mng nghe chuyện hôm nay tui thi, trường có F4 là thầy Dương, thầy Khánh, thầy Duy, thầy Xuyên. Mà thế nào hai thầy coi thi lại là hai thầy đẹp trai nhất 🥺 tui đứng trước mặt hai thầy chỉ biết cười vl cười á.

Thầy Duy: Ơ hay tao đã làm gì mày đâu mà mày cứ cười suốt thế?

Đào bốc phải câu chưa học xíu nào: Tại thầy đẹp trai ạ...

Thầy Duy: Ơ thế đã làm gì đâu mà run?

Vẫn là Đào: Tại em cười nhiều...

Thầy Duy bất lực ném bút cái độp lên bàn: Tôi tức đến ném bút đây này thấy chưa?

Sau đó lúc thi xong, tui phải dọn đồ, nửa đường đánh rơi cái bạt, thầy đi ngay phía sau nhặt lên rồi lại nói. "Đi đi thầy nhặt cho, thế đã hết run chưa đồ ngốc?"

Dume thầy đã đẹp trai lại còn combo đồ ngốc, đừng vậy mà, em sẽ muốn vào đó học tiếp mất 🥺🥺🥺