Chương 6

Tiêu Chiến chung quy chưa kịp làm gì, đã bị điện thoại gọi đến văn phòng tăng ca, tạm thời sửa chữa lại bản thảo, nguyên nhân cũng rất nhạy cảm, lúc anh vừa định gửi bản thảo cho khách hàng trước một ngày, công ty khác xem như là cạnh tranh với bọn họ đã sớm công bố năm nay hợp tác với một đơn vị thiết kế nào đó, ăn khớp với bản thảo trong tay Tiêu Chiến đến 90%. Vương Nhất Bác ở trong phòng mặc quần áo, nghe thấy bước chân của Tiêu Chiến trong phòng khách thong thả, đàm phán với khách hàng về việc kéo dài thêm ba ngày để giao bản thảo.

Vương Nhất Bác chuẩn bị xong xuôi rồi đi ra, từ trong tủ quần áo của Tiêu Chiến tùy tiện lấy ra một chiếc áo khoác, nắm cánh tay anh định mặc vào, lại bị Tiêu Chiến chặn tay lại, che ống nghe điện thoại thấp giọng nói, "Tôi muốn mặc cái áo khoác có lông, cậu lấy cái đó cho tôi đi."

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, nhận lệnh quay lại, ở trước cái tủ cao gần hai mét mà tìm kiếm, sau đó mới mang áo ra phòng khách giúp Tiêu Chiến mặc, Tiêu Chiến cũng không từ chối, theo động tác của cậu mà nâng tay lên, trên mặt lạnh như băng rất dọa người, ngữ khí lại thân thiết, khách sáo với đầu dây bên kia một lúc lâu, trong lúc hư tình giả ý mà tạo ra thuận lợi, lùi lại việc giao bản thảo, mới cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác cũng không hỏi, chỉ nói, "Tôi đưa anh đi?"

Tiêu Chiến ừm một tiếng, trên mặt có chút mệt mỏi, bị Vương Nhất Bác nắm cổ tay kéo đến cửa, tắt điện khóa cửa lại, vào trong thang máy đi xuống dưới lầu ga ra, lúc ngồi lên xe máy, được Vương Nhất Bác cúi đầu chuyên tâm giúp anh đóng mũ bảo hiểm lại.

Âm thanh rầu rĩ của anh từ bên trong truyền ra, oán giận nói, "Mấy ngày nay đều không thể về nhà rồi."

Vương Nhất Bác đã sớm đoán được hơn phân nửa sự tình trong lúc anh đang nói chuyện với trợ lý, cũng biết là nghiêm trọng, cho nên không lãng phí nhiều thời gian để hỏi anh chỉ khiến anh thêm phiền lòng, nhưng bây giờ Tiêu Chiến nguyện ý đề cập đến, hơn nữa nghe có vẻ như là tâm tình rất tồi tệ, cũng có thể như là đang làm nũng, liền yên lòng, cách mũ bảo hiểm mà hôn lên môi anh, thấp giọng nói, "Không sao, tôi sẽ chờ anh."

Lông mi của cậu rất dài, mũi cao thẳng.

Tiêu Chiến hơi giật mình.

Mũ bảo hiểm như là mũ giáp sắt, đưa anh vào bên trong bảo vệ một cách an toàn, thanh âm của Vương Nhất Bác nghe trầm thấp, cách một lớp kính mũ, ngược lại càng thêm rõ ràng. Lời nói như vậy kết hợp với hành động, đặt ở Tiêu Chiến trước kia, anh sẽ cảm thấy thật ấu trĩ lại ra vẻ, anh hoàn toàn nuốt không trôi.

Nhưng mấy lời này, cùng với một cái hôn khoảng cách của Vương Nhất Bác, nói ra, lại có vẻ vô cùng chân thành tha thiết đến kỳ lạ.

Nói thật thì, anh bây giờ không xem như là đã hiểu Vương Nhất Bác đang suy nghĩ cái gì, dù sao tính cách của cậu như vậy, không giống người vì tình một đêm mà không muốn chịu trách nhiệm, huống chi, cũng thật sự không cần chịu trách nhiệm gì cả.

Vương Nhất Bác thấy anh ngẩn người, bàn tay luồn ra sau gáy anh nhéo nhéo, "Đi thôi."

Tiêu Chiến chậm rì rì ồ một tiếng.

Anh ngồi ở phía sau, tùy ý để gió thổi vạt áo bay nhẹ.

.

.

.

Tiêu Chiến chạy lên phòng làm việc, người trong đoàn đội đều ở đây, đứng ở bên ngoài nhìn Tiêu Chiến, trên mặt lo sợ bất an, chờ lần lượt bị mắng, còn sợ bị mắng đến máu chó đổ đầy đầu.

Tất cả mọi người đều có mặt, trừ bỏ một vị trí trống, Tiêu Chiến chỉ liếc một cái, rất nhanh rời ánh mắt đi, thản nhiên nói, "Sắp xếp việc trong nhà ổn thỏa chưa?"

Một loạt gật đầu như gà mổ thóc.

Tiêu Chiến tựa vào ghế, cánh tay chống trên mặt bàn, đảo mắt qua những gương mặt đang bất an, "Mấy ngày này mọi người ở phòng làm việc tăng ca cùng tôi, chờ bản thảo hoàn thành sẽ cho mọi người nghỉ, cũng không yêu cầu nhiều lắm, thoải mái chút."

Trợ lý A ở trong đám người, lặng lẽ nắm góc áo, nói với trợ lý B, "Con mẹ nó, anh ấy thật ngầu thật có quyết đoán."

Trợ lý B vốn đang vẻ mặt trầm trọng: ...............

Cô quay sang, cạn lời nhìn trợ lý A, "Uống thuốc xong mới đến sao?"

Tiêu Chiến nhanh như gió phân công xong, trở về chỗ ngồi của mình, âm điệu không cao nói, "Có chút việc như vậy đừng nghĩ nhiều, trước mắt cố gắng, mặt khác, chờ xong việc rồi tính sau."

Trợ lý A kề sát tai trợ lý B nói nhỏ, "Anh Chiến đang nói có phải là học trò của anh ấy không?"

Trợ lý B đẩy kính mắt trên sống mũi, mở máy tính, "Đừng hỏi những thứ không nên hỏi."

Trợ lý A bĩu môi, quay về ngồi lại ghế của mình.

Trước khi làm lại từ đầu công việc, liếc liếc mắt một cái về phía phòng Tiêu Chiến, rèm trong phòng được kéo lên, cửa thủy tinh hơi chói mắt, trên sống mũi là gọng kính màu vàng, không phân biệt được vui hay giận.

Đồ đệ theo Tiêu Chiến cũng vài năm, Tiêu Chiến là ông chủ, có đôi khi thích vui đùa, tất cả mọi người đều cho rằng hai người có quan hệ mập mờ nào đó nên rất yêu thích đồ đệ, ừ thì yêu ai yêu cả đường đi, nhưng không ngờ việc bản thảo bị tiết lộ lần này, vậy mà lại do một tay đồ đệ làm ra.

Trợ lý A nghĩ, nếu mình mà bị người thân cận nhất phản bội, đã sớm tức chết rồi, sao có thể bình tĩnh như Tiêu Chiến vậy được.

Nàng không biết chính là, Tiêu Chiến đã sớm bị phản bội vô số lần, mới có thể luyện ra một thân kiên cường như vậy.

Thời điểm Tiêu Chiến công tác, nói là người cuồng công việc cũng không đủ thỏa đáng ấy chứ, lúc trợ lý B chống đỡ không được ghé lên bàn ngủ, thời điểm bừng tỉnh từ trong giấc mơ, đèn trong phòng Tiêu Chiến vẫn còn sáng, gương mặt xinh đẹp phía sau máy tính lộ ra không ít mệt mỏi, ngậm một cây kẹo mυ"ŧ, ở trong miệng đảo qua đảo lại, gọng kính trượt xuống một chút, lại bị anh đẩy lên.

Trợ lý B xấu hổ ngay tức khắc muốn đào lỗ chui xuống, vỗ vỗ mặt mình tiếp tục công việc, mới gõ gõ bàn phím được vài phút, khứu giác đã cảm nhận được mùi thơm kí©h thí©ɧ đến, kiềm chế đại não quay đầu lại nhìn.

Trợ lý A ở bên cạnh hai mắt sáng rực vươn đầu đến nhìn.

Vương Nhất Bác đội mũ, che lại hơn nửa khuôn mặt, giấu đi vẻ mặt không nhẫn nhịn, càng tỏa ra khí chất có vẻ thân cao chân dài, xách mấy l*иg bàn canh, đặt ở trên mặt bàn.

Tất cả mọi người đều tưởng là bữa khuya của Tiêu Chiến, vừa reo hò vừa lấy đồ luôn miệng nói cảm ơn cảm ơn, lại không ngờ rằng trong tay thiếu niên còn xách theo một suất đặc biệt to đùng, lập tức đi vào bên trong phòng Tiêu Chiến, đóng cửa lại, kéo rèm xuống, ngăn hết lại những ánh mắt ở bên ngoài.

Trợ lý A ngậm chân gà, nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác, nói, "Đó là ai?"

Trợ lý B nhớ đến tin đồn của Tiêu Chiến, sắc mặt bình tĩnh cắn chân gà, "Quản nhiều như vậy làm gì, ăn của cô đi."

Vương Nhất Bác vào bên trong phòng, buông đồ trong tay xuống chỗ trống bên cạnh, bưng ra từng món một, "Gần như là một ngày không ăn cơm rồi, ăn tạm chút đi."

Tiêu Chiến thấy cậu đến mới thoáng thả lỏng, thần kinh căng thẳng, tựa vào ghế nói, "Đã qua giờ thấy đói rồi, cũng không phải đặc biệt muốn ăn lắm."

Anh giương mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã rạng sáng hơn ba giờ, Vương Nhất Bác vẫn còn đưa đồ ăn đến, Tiêu Chiến nghi hoặc nói, "Nghĩ cái gì mà giờ này còn qua đây?"

Vương Nhất Bác nắm tay vịn ghế ngồi của anh, kéo cả ghế cả người đến trước mặt mình, cúi người hôn anh một cái, trên mặt nghiêm túc, "Nhà thiết kế của tôi không ở nhà, tôi không ngủ được."

Tiêu Chiến nhịn không được bật cười.

Cậu ở trong nhà mình, cũng chỉ cùng lắm là một tuần, nhanh như vậy đã dưỡng thành thói quen, tính ỷ lại cũng quá nặng rồi đó.

Nhưng hiếm có, Tiêu Chiến không chán ghét cảm giác dính nhau như sam như vậy, có thể là thần kinh đang kéo căng, cần có người đến xoa dịu một chút.

Anh mắng Vương Nhất Bác đang bám dính trên người mình, rõ ràng biết đối phương nhất định sẽ ôm chặt cứng mình, nhưng vẫn cứng rắn nửa kéo nửa lôi cậu ngồi xuống, lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy cằm kéo lại cắn một cái, ngữ khí cậu bình tĩnh, "Sao lại dính người như vậy."

Tiêu Chiến không phản bác, "Sao cậu không hỏi chuyện công ty tôi?"

Vương Nhất Bác nói, "Hỏi cũng không giải quyết được vấn đề, càng hỏi càng phiền."

Tiêu Chiến cười to, nâng tay vỗ vỗ mông cậu, "Người trẻ tuổi thật thông minh."

Vương Nhất Bác túm lấy tay anh, bóc đũa ra nhét vào lòng bàn tay anh, mở ra thức ăn không giống như những người bên ngoài, ngắn gọn rõ ràng nói, "Ăn nhanh."

Tiêu Chiến nói, "Ơ tôi........"

Vương Nhất Bác cắt ngang, "Ngậm miệng."

_---/---_

Trợ lý A + trợ lý B belike: Ủa má tui tức á!!!