Chương 13

Trong trí nhớ của trợ lý A, vô luận là thời điểm nào đi nữa thì Tiêu Chiến cũng nhẹ nhàng sạch sẽ khoan khoái cả, bọn họ tăng ca Tiêu Chiến cũng tăng ca, bọn họ thức đêm Tiêu Chiến cũng thức xuyên đêm, lại chưa từng thấy qua bộ dáng có chút tiều tụy như bây giờ.

Ba ngày liên tiếp, Tiêu Chiến đều là áo phông khoác thêm áo khoác, quần dài và giày vải, cả người như được màu đen bao phủ, đi làm không có tinh thần, ngay cả tư thế đi đứng cũng không được tự nhiên.

Có mấy lần trợ lý A vào văn phòng tìm anh, Tiêu Chiến đều nằm ở trên ghế sô pha dùng mũ che khuất mặt ngủ bù.

Trợ lý A nói thầm, "Cũng không phải là từ nước ngoài về........ Sao giống như bị lệch múi giờ thế nhỉ."

Nhưng mà quả nhiên, cho dù là như này thì Tiêu Chiến vẫn đẹp không chấp nhận nổi.

Trợ lý B đang sửa sang tài liệu, sắc mặt thản nhiên nói, "Sinh hoạt cá nhân của anh Chiến cô bớt hỏi thăm lại đi."

Trợ lý A quay đầu trừng cô.

Trợ lý B đang thu xếp lại văn kiện, dư quang thoáng nhìn thấy Vương Nhất Bác mang theo cái gì đó tiến vào, trợ lý A thấy thế thì chạy đến nhận đồ, đặt ở trên bàn rồi lấy ra mấy gói to nào đồ ăn ngoài nào Starbucks. Theo thói quen, Vương Nhất Bác lại chuẩn bị cho Tiêu Chiến không giống với bọn họ, thời điểm đi qua vị trí của trợ lý B, buông xuống một cái túi giấy.

Trợ lý B thần sắc bình tĩnh nhận lấy, "Cảm ơn."

Vương Nhất Bác nói, "Nên mà, sau này còn cần cô giúp đỡ."

Cậu nói xong, chân dài đã hướng vào phòng Tiêu Chiến, trợ lý A không thấy động tác nhận đồ của cô, thuận miệng nói, "Cô nói gì với anh ấy vậy?'

Trợ lý B cầm đồ ăn từ trong tay nàng, "Anh ấy nói có cuộc chiến sắp diễn ra."

Trợ lý A nói, "Gì?"

.

.

.

Tiêu Chiến đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác có người nhấc mũ lên, bàn tay dán đến xoa mặt anh, anh theo bản năng đưa tay ra chặn lại, chợt nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Dậy ăn cơm."

Tiêu Chiến nói, "Này, em có thấy phiền không?"

Vương Nhất Bác nói, "Anh dậy không?"

Tiêu Chiến dùng tay che mặt, "Không dậy."

Vương Nhất Bác lại nói, "Thật không dậy?"

"Cái đệt, anh sợ em rồi được chưa." Tiêu Chiến chống tay ngồi dậy, đầu tựa vào vai Vương Nhất Bác nói, "Thật sự không muốn ăn, có gì uống không."

Vương Nhất Bác trả lời, "Có."

Cậu gỡ cái túi đang đóng gói kia đổ vào cốc đưa đến bên môi Tiêu Chiến, đối phương từ từ nhắm hai mắt lại uống một hớp, "Dạo này huấn luyện không phải rất bận sao, sao vẫn còn đến đây."

Vương Nhất Bác nói, "Đợi lát nữa thì về, buổi tối qua đón anh."

Tiêu Chiến nói, "Đi đâu?"

Vương Nhất Bác đáp, "Đến nhà em."

Tiêu Chiến kéo dài âm cuối, "Không muốn đâu."

Vương Nhất Bác nhíu mi, "Sao vậy."

Tiêu Chiến nói tiếp, "Để anh nghỉ ngơi hẳn hoi đã không được sao. Không muốn nữa, thật đó, em biết anh sợ cái kia mà."

Vương Nhất Bác véo má anh tạo thành cái bánh bao, "Nói hẳn hoi, đừng làm nũng."

Tiêu Chiến cậy tay cậu ra, "Em còn là con người không?"

Ba đêm liên tiếp, cho dù là ỷ vào tuổi trẻ cũng không thể quá độ như vậy được, cơ hồ là cơ hội thở một cái cũng không có.

Tiêu Chiến không có cơ hội thăm nhà Vương Nhất Bác một cách đàng hoàng, ngược lại trước đó nơi nào cũng từng thử làm qua.

Vương Nhất Bác bất vi sở động, "Anh không phải thích sao?"

Tiêu Chiến nhấc chân đạp lưng cậu một cái, "Vậy cũng vừa phải thôi được không hả?"

Vương Nhất Bác nói, "Em đi đây."

Tiêu Chiến lại nói, "Nghe thấy anh nói gì không."

Vương Nhất Bác đáp, "Không."

Cậu lấy đồ ăn đặt lên bàn cạnh sô pha, "Nhớ ăn cơm."

Tiêu Chiến: "Vương Nhất Bác, em đừng quá đáng."

Vương Nhất Bác xoay người cúi người xuống hôn lên môi anh, thấp giọng nói, "Vậy thì không làm."

Tiêu Chiến hơi hơi trợn tròn mắt, "Sao dễ đồng ý vậy."

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Làm cái khác, buổi tối nói với anh sau."

Cậu mở cửa chuẩn bị ra ngoài, lại lui về sau một bước, "Nhớ ăn cơm."

Tiêu Chiến đáp, "Ờ..........."

Trợ lý A thấy Vương Nhất Bác đi ra, chào hỏi, "Đã đi rồi à?"

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Buổi tối lại đến."

Trợ lý A giương lông mày lên, nhìn theo bóng dáng cậu rời khỏi, nói, "Thật là cố chấp mà."

Trợ lý B nở nụ cười, ngón tay gõ gõ trên bản phím, không nói chuyện.

Trợ lý A nói tiếp, "Trước kia có ai mua cơm mua trà đưa đến đây ân cần như vậy không?"

Nam nhân đeo kính nhiệt tình ngó đầu qua, "Có chứ, có hai ba lần gì đấy, anh Chiến đưa hắn phí đồ ăn, bảo hắn đừng đến nữa, cười chết tôi."

Trợ lý B nói, "Trước kia anh Chiến không thích dây dưa chuyện tư với công việc quá nhiều."

Trợ lý A quay đầu qua, "Vậy Vương Nhất Bác tính là gì?"

Nam nhân đeo kính xen vào, "Trước đó không phải đã nói rồi sao?"

Trợ lý B: "Không nghiêm túc nghe tôi nói, bữa sáng một tuần không có nữa."

Trợ lý A: !!!

Nam nhân đeo kính nói, "Hai người cảm thấy, Vương Nhất Bác có thể được tuyển không?"

Trợ lý A phun tào, "Mẹ nó dùng cái từ thật là......."

Trợ lý B cười cười.

Cô đã sớm biết Tiêu Chiến ăn mềm không ăn cứng, nếu thật sự giằng co với anh, chỉ cần mềm mại chút là Tiêu Chiến sẽ bỏ cuộc.

Phương thức tốt nhất là vừa đấm vừa xoa, nắm chắc thời cơ, mới có thể thu về được thành công lớn.

Lời nói này, cô chưa bao giờ nói với ai.

Trừ Vương Nhất Bác.

Trợ lý B lấy ra cái gói Vương Nhất Bác đưa cho, đưa cho trợ lý A, "Chữ ký, còn có vé vào xem trận đấu."

Trợ lý A nói, "Oa đệt, tôi yêu cô chết mất!"

Trợ lý B: "Cút."

.

.

.

Tiêu Chiến còn tưởng cậu muốn làm cái gì, buổi tối đến nhà cậu, thấy trong phòng bếp mấy túi nguyên liệu lớn cùng các loại gia vị, mờ mịt nói, "Em học nấu ăn à?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Không, là anh nấu."

Tiêu Chiến: ?

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Anh đến nấu, em phụ anh."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, "Làm gì có ai bảo người khác nấu cho như em."

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh, "Anh không phải là từng đồng ý rồi?"

Tiêu Chiến nói, "Anh đồng ý là đồng ý lúc nào tâm tình tốt mà."

Vương Nhất Bác nhíu mày, vẻ mặt có chút lạnh, "Anh bây giờ tâm tình không tốt?"

Tiêu Chiến co rúm bả vai, "............ Không có."

Anh cam chịu số phận, xắn ống tay lên đi vào phòng bếp, "Anh nấu, anh nấu được chưa, để người bạn nhỏ được vui vẻ."

Tiêu Chiến vừa mới nói xong, Vương Nhất Bác đã vòng qua bàn đi đến trước mặt anh, hạ mi mắt giúp anh xắn ống tay áo, từ góc nhìn của Tiêu Chiến vừa vặn có thể thấy được lông mi cậu một cách rõ ràng, cái mũi cao thẳng.

Tiêu Chiến trêu chọc nói, "Muốn anh nấu cơm như vậy à?"

Vương Nhất Bác cảnh cáo nói, "Không được đổi ý."

Tiêu Chiến nhịn không được cười, "Không đổi ý không đổi ý."

Công ty thành lập được vài năm, trừ ngày nghỉ anh có thể nấu cơm, còn lại thì đều phải gọi đồ ăn ngoài, không có cả cơ hội tự lập nấu nướng, càng đừng nói đến có thêm một cái đuôi đi theo phụ giúp như thế này.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, bổ sung, "Vậy thì một lần."

Vương Nhất Bác nhìn anh, vẻ mặt có chút ủy khuất, "Sao lại chỉ có thể nấu một lần?"

Tiêu Chiến hợp tình hợp lý nói, "Này, tay đua, anh là nhà thiết kế rất nhiều việc đó, giống như em bây giờ đang chuẩn bị cho cuộc đua vậy. Anh đã nhận đơn là không có thời gian đi làm chuyện khác."

Miệng anh nói xong thì mới ngớ ra.

Giống như Vương Nhất Bác không chỉ có lúc rảnh mới đưa cơm đến cho anh, lúc rảnh mới đến đón anh, còn có làm chuyện kia nữa.

Vương Nhất Bác không nói gì, lấy đồ từ trong túi ra, giống như đang sắp xếp lại từng chút một.

Tiêu Chiến trong lòng thở dài, đi qua dán lên lưng Vương Nhất Bác, thỏa hiệp nói, "Được rồi, vừa vặn trong khoảng thời gian này anh không nhiều việc lắm, liền nấu cho tuyển thủ 85 của chúng ta đến trước khi trận đấu diễn ra được chưa."

Mắt Vương Nhất Bác sáng lên, quay sang nhìn anh nói, "Thật?"

Tiêu Chiến đáp, "Thật."

Anh bổ sung, "Có điều phải trả phí."

Vương Nhất Bác nói, "Muốn cái gì?"

Tiêu Chiến cười nói, "Chưa từng nhìn thấy cúp, phiền em mang một cái về đây đi."

_---/---_

Má hai người vờn nhau đủ chưaaaaaaa