Chương 11

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác từ trong phòng ngủ đuổi ra ngoài, một chút cũng không có tự giác khi ở nhà người ta, bản thân mình thì lui vào trong ổ chăn ít nhất là nửa tiếng đồng hồ, thẳng đến khi Vương Nhất Bác thật sự không yên lòng lấy chìa khóa mở cửa đi vào, anh mới thò đầu ra, thanh âm có chút buồn bực, "Đừng bật đèn."

Vương Nhất Bác thu lại tay đang đặt ở công tắc đèn, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, "Đói không?"

Bọn họ trừ bỏ những lúc quan hệ bạn giường ra, còn giống như xen kẽ mùi vị của một cặp tình nhân vậy, rõ ràng bản thân mình lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi, lại để cậu chăm sóc mình còn nhiều hơn mình chăm sóc người ta.

Tiêu Chiến đưa tay ra ngoài, đυ.ng vào một góc áo khoác của Vương Nhất Bác, "Có làm không?"

Anh không nhìn thấy rõ gương mặt của Vương Nhất Bác, ở trong bóng tối cẩn thận phân biệt, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hình dáng.

Chỉ là nhạy bén phát hiện được, không có đường cong nhu hòa giống như lúc vừa tiến vào.

Vương Nhất Bác trầm mặc, thỏa hiệp nói, "Lần sau đi."

Tiêu Chiến nhấc chân đá cậu, "Vương Nhất Bác, cậu có lên được không đó."

Vương Nhất Bác: ..............

Cậu túm lấy mắt cá chân gầy nhỏ của đối phương, thản nhiên nói, "Anh vừa nói cái gì, nói lại."

Được rồi, đích xác là không nên hỏi một thằng con trai là lên được hay không.

Tiêu Chiến có chút chơi xấu mà trở người, "Tôi mặc kệ. Tôi nói cậu biết Vương Nhất Bác, nếu hôm nay không làm, tôi liền đuổi cậu ra ngoài."

Vương Nhất Bác bật cười, "Nhà thiết kế này, đây là nhà em."

Tiêu Chiến vùi mặt vào trong chăn, không để ý đến cậu.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn xuống vành tai lộ ra bên ngoài của anh, thấp giọng gọi, "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến nâng tay che tai lại.

Vương Nhất Bác lại nói, "Chiến ca."

Tiêu Chiến bất vi sở động.

Vương Nhất Bác thở dài, dùng đòn chí mạng, cúi người sát xuống, thanh âm đè xuống cực thấp, ".......... Tiêu Chiến ca ca."

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không chịu nổi, bật mạnh ngồi dậy, "Cậu có phiền hay không hả!"

Vương Nhất Bác theo dõi gương mặt anh, ánh mắt ôn thuận, "Đừng giận nữa."

Tiêu Chiến trong bóng tối hừ một tiếng, "Đi đây."

Vương Nhất Bác đưa tay ra túm anh lại, "Đêm nay ở lại nhà em đi."

Tiêu Chiến nói, "Để làm gì? Nằm trong chăn ôm nhau nói chuyện phiếm hả?"

Vương Nhất Bác nhịn không được giương khóe môi lên.

Cậu biết Tiêu Chiến muốn cái gì.

Muốn bù đắp một lần cho nhiều ngày xa cách.

Vương Nhất Bác áp sát đến hôn anh, hai cánh môi đặt ở môi anh cọ cọ, tay lướt xuống nắm lấy một nơi nào đó, thấp giọng nói, "Nếu Chiến ca muốn như vậy, vậy em phải giúp rồi."

Tiêu Chiến đẩy bả vai cậu, tức giận nói, "Cút đi."

Anh không dùng lực, Vương Nhất Bác liền càng dán lại gần, hôn từ cổ một đường đi xuống, vén lên lớp áo phông bên trong, ngậm lấy thứ đã dựng thẳng trước ngực nhẹ nhàng day day, nghe thấy tiếng Tiêu Chiến ngửa cổ thở hổn hển, túm lấy quần dài kéo kéo, cúi xuống ngậm lấy tính khí bán cương chậm rãi phun ra nuốt vào.

Kinh nghiệm của người bạn nhỏ không tốt lắm, ngẫu nhiên răng nanh sẽ cắn trúng anh, Tiêu Chiến thở dốc vì kinh ngạc, đổi lấy được Vương Nhất Bác áy náy ngậm sâu đến yết hầu, đầu lưỡi mềm mại cẩn thận liếʍ quanh, Tiêu Chiến thoải mái đến da đầu run lên, đưa tay lên che mắt lại, tiếng thở dốc ồ ồ lại gấp gáp, dùng giọng mũi rên hừ hừ, Vương Nhất Bác nghe cũng cứng đến phát đau.

Cuối cùng thời điểm phóng thích, Tiêu Chiến nhịn không được khóe mắt đều ướt sũng, trong đầu chợt hiện lên một đoạn hồi ức ngắn, Vương Nhất Bác dán sát lại gần, ngón tay mơn trớn mặt anh, "Khóc cái gì."

Tiêu Chiến giọng nói nghẹn lại, "Thoải mái đến khóc đó được không."

Vương Nhất Bác trầm mặc, "Vậy anh trước giờ làm với em chưa từng thoải mái à?"

Tiêu Chiến nói, "Cậu có thấy phiền không hả."

Vương Nhất Bác còn chưa nói gì, Tiêu Chiến đã an vị đứng lên, chủ động cúi xuống hôn cậu, đưa tay cởi thắt lưng Vương Nhất Bác, "Tôi giúp cậu."

Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay anh kéo anh đến, khí lực có chút lớn, Tiêu Chiến đau đến nhắn lông mi, nghe thấy cậu thấp giọng nói, "Không cần."

Cậu vòng tay qua sau lưng Tiêu Chiến nằm xuống, cằm để lêи đỉиɦ đầu anh, nhẹ nhàng cọ cọ, "Bây giờ ngủ đi."

Tiêu Chiến buồn bực nói, "Cậu thật sự không lên được hả?"

Vương Nhất Bác: ............

Cậu nâng thân dưới hung hăng đỉnh lên mông Tiêu Chiến, "Anh câm miệng."

Tiêu Chiến không lên tiếng, dưới cánh tay Vương Nhất Bác mà giấu đi vẻ mặt của chính mình, cũng may trong phòng không bật đèn, nếu không sẽ nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ đến quá đáng của anh mất.

Tiêu Chiến đại khái mười năm rồi chưa từng khóc lại, anh cũng không thích khóc, đều cảm thấy mấy thứ nước mắt này dư thừa lại lộ ra vẻ yếu đuối, cho dù bản thân mình ở đoạn thời gian khó khăn nhất kia cũng chưa từng không khống chế được như vậy, vùi ở trong chăn cơ hồ khóc không thành tiếng.

Anh dùng nửa tiếng đồng hồ để hồi phục cảm xúc, không ngờ trong nháy mắt Vương Nhất Bác bước vào, anh lại phá lệ xúc động muốn khóc tiếp.

Đệt.

Sao lại như vậy.

Hôn môi, lên giường, lúc đó Tiêu Chiến chẳng cảm nhận được cái gì.

Ngược lại là ôm, anh lại chịu không nổi.

Giống như con nhím lộ ra cái bụng mềm mại với người khác vậy, gỡ bỏ hết bộ giáp gai nhọn, toàn tâm giao phó mình cho người ta.

Rõ ràng là đã qua rồi.

Mặc cho ai phản bội mình, nói cái gì, làm cái gì, anh cũng không sao cả.

Đều là do cái tên tiểu tử xấu xa này.

Nghĩ vậy, Tiêu Chiến liền há miệng cắn lấy ngón tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ mông anh, "Nhả ra."

Tiêu Chiến không nhả.

Ngón tay Vương Nhất Bác động đậy sờ lên hàm trên, chạm đến đầu lưỡi mềm mại không cho anh trốn thoát, nói, "Còn cắn nữa không?"

Tiêu Chiến dùng khuỷu tay thụi vào cơ bụng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị đau, thu tay lại, "Anh có ngủ hay không vậy?"

Tiêu Chiến nói, "Không ngủ thì sao."

Vương Nhất Bác đáp, "Không ngủ thì đứng dậy, cởϊ qυầи, xoay người sang bên kia."

Tiêu Chiến: ...........

Anh kéo chăn lêи đỉиɦ đầu, "Ngủ đây, đừng làm phiền tôi."

Vương Nhất Bác lại từ phía sau dán sát lại, cách lớp chăn ôm lấy anh.

Tiêu Chiến dịch dịch hai cái, không tránh được, đơn giản giả vờ câm điếc, nhắm mặt lại ngủ.

Anh cả một ngày cảm xúc lên xuống quá lớn, cũng đích xác rất mệt mỏi, không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp.

Vương Nhất Bác thấy anh ngủ mới sờ điện thoại, một cánh tay bị Tiêu Chiến đè nặng, tay kia cầm điện thoại, tìm Wechat gửi mười mấy cái lì xì cho trợ lý B nói, cảm ơn.

Trợ lý B đang tăng ca nhận được, trả lời, nói, cảm ơn anh Nhất Bác.

Trợ lý B là đàn em thời đại học của Tiêu Chiến, ngay cả Tiêu Chiến cũng không biết điều này, chuyện náo loạn ồn ào năm đó, trợ lý B đương nhiên cũng biết.

Cái gì mà mối tình đầu, cái gì mà cực quang, bao gồm cả địa chỉ họp lớp, đều là trợ lý B nói cho Vương Nhất Bác biết.

Vương Nhất Bác nói, vì sao lại giúp tôi?

Trợ lý B ngẩng đẩu nhìn trợ lý A đang trộm nhìn mình, trả lời, em ở bên cạnh anh Chiến lâu như vậy, cũng học được cách nhìn người, em tin anh sẽ giúp anh ấy bồi đắp lại.

Vương Nhất Bác nói, biết rồi. Chữ ký của tay đua lần trước cô đề cập đến, lần sau tôi đến công ty đưa cho cô.

Trợ lý A rốt cuộc nhịn không được, vỗ bàn nói, "Cô nói chuyện với ai mà không cho tôi xem!"

Trợ lý B cất điện thoại đi, "Không phải cô muốn chữ ký của tuyển thủ kia sao? Tôi nhờ người đem đến."

Trợ lý A dựng thẳng ngón cái.

.

.

.

Buổi sáng hôm sau, thời điểm Tiêu Chiến rời giường bên cạnh đã không có người, anh đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra thì vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt sưng đỏ dường như biến mất, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đi đến phòng ăn, Vương Nhất Bác đang nấu cháo, liếc anh một cái, "Qua đây ăn sáng."

Tiêu Chiến nói, "Lại ăn cái này?"

Động tác Vương Nhất Bác dừng lại một chút, mặt không chút thay đổi, "Nói rồi em chỉ biết nấu cái này, lần sau anh nấu đi."

Tiêu Chiến cười khúc khích nhận bát, "Được, chờ đến lúc tâm tình tôi tốt."

Qua một đêm, Tiêu Chiến cũng bỏ đi hết toàn bộ cảm xúc ngày hôm qua, biến thành một người áo mũ chỉnh tề, một nhà thiết kế vô tâm vô phế.

Anh cầm thìa nói, "Đợi lát nữa làm phiền tay đua đưa tôi đi rồi."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng.

Tiêu Chiến lại nói, "Buổi tối không cần đến đón tôi."

Vương Nhất Bác thuận miệng nói, "Có việc?"

Tiêu Chiến ừm một tiếng, "Có hẹn. Không cần chờ tôi."

Trên mặt Vương Nhất Bác không có biểu tình gì, "......... Có thể không đi không?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu hướng cậu nở nụ cười, "Xin lỗi."

Lông mày Vương Nhất Bác co rút, "Được."

Cậu buông thứ trong tay ra, nói, "Em ở dưới lầu đợi anh."

Dứt lời, đặt chiếc chìa khóa lên bàn, mở cửa đi ra ngoài.

Lưng của Vương Nhất Bác, ở thời điểm nào cũng cao ngất như trúc, thân hình vô cùng đẹp, ánh mắt Tiêu Chiến dõi theo bóng lưng của cậu khuất sau cánh cửa, mới chuyển hướng sang nhìn bài trí trong phòng.

Không có đồ vật dư thừa, ngăn nắp sạch sẽ.

Tiêu Chiến đứng dậy đi đến cửa đổi giày, lấy chìa khóa khóa cửa lại, chậm rãi đi xuống lầu.

Đi đến gara, Vương Nhất Bác đã ngồi ở trong xe, Tiêu Chiến mở cửa ghế phó lái rồi ngồi vào, cầm điện thoại lướt Wechat, sườn mặt Vương Nhất Bác căng chặt, thẳng đến khi đến công ty, lúc Tiêu Chiến chuẩn bị mở cửa xuống xe, Vương Nhất Bác cả đường trầm mặc mới nắm mạnh lấy cổ tay anh.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt vô tội nói, "Sao vậy?"

Con ngươi tối đen của Vương Nhất Bác dõi theo anh, chậm rãi buông lỏng tay ra, "Không có gì."

_---/---_