Chương 10

Đến giờ tui vẫn không rõ giới tính của trợ lý A + B luôn á =)))) kiểu lúc thì viết là hắn lúc thì viết là cô, thui thì tui cứ để giới tính nữ nha huhu

Má ơi chương này drama nên dài những 4500 từ :((((( web chương này đỉnh lắm mng ạ

__________________

Tiêu Chiến nán lại thành phố B hai ngày, lại mua vé máy bay quay về thành phố S, khoảng thời gian anh không gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không chủ động tìm anh, trợ lý B biết lịch trình của Tiêu Chiến, nói muốn đến đón anh, Tiêu Chiến không từ chối, lúc đi đến cửa, phát hiện trợ lý A đã ở đây rồi.

Tiêu Chiến nói, "Sao cũng đến đây thế này?"

Trợ lý A cười hì hì, "Muốn nhìn thấy anh Chiến sớm một chút."

Tiêu Chiến sờ sờ đầu cô, "Đi thôi."

Anh khởi động xe, trực tiếp đưa cả hai trợ lý đi ăn cơm, trợ lý A nói muốn ăn lẩu, vào app đặt chỗ trước, thời điểm đến thì đợi khoảng 10 phút là đến lượt bọn họ, vào phòng an vị.

Bữa tối ở đây, ghế bên ngoài đã sớm chật ních người, cũng chỉ có thể ngồi ở trong phòng mà thôi, bên ngoài đủ loại tạp âm, hơi nóng bốc lên dày đặc. Vì ở loại nơi như này, nhìn thấy gương mặt Tiêu Chiến hòa khí như vậy mọi người cũng chỉ trộm nhìn một cái, thì thầm nghị luận có phải người này là ngôi sao nổi tiếng không. Nhóm trợ lý đã quen với việc thể chất đi đến đâu hút người đến đó của anh Chiến, thản nhiên tách đũa rót nước trà, cầm thực đơn lật từng trang một.

Tiêu Chiến không biết chọn thế nào, đều bảo trợ lý quyết định, bản thân thì ngồi bên cạnh cầm điện thoại, lướt vòng bạn bè trên Wechat của Vương Nhất Bác, gần nhất là bài một tuần trước, Tiêu Chiến tặng cậu một logo Spider-Man, cậu cầm nó đặt lên tủ đầu giường, nghiêm túc tìm một góc thật đẹp để chụp, đăng lên vòng bạn bè.

Vì Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng ít nhiều để ý đến giới đua xe, hôm nay lúc rảnh rỗi, lướt đến hoạt động ngày đó với bộ quần áo màu đỏ, cậu đứng giữa đám tay đua phá lệ xuất chúng, thân cao chân dài, Vương Nhất Bác trên mặt ít tươi cười, trả lời vấn đề một cách ngắn gọn, Tiêu Chiến xem cái video này cũng đến hai ba lượt.

Trợ lý A đẩy cánh tay Tiêu Chiến, "Anh Chiến, uống rượu không?"

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, nở nụ cười, "Tôi cái gì cũng được."

Trợ lý A ồ một tiếng, cầm bút rồi thương lượng với trợ lý B xem uống cái gì, Tiêu Chiến nâng cằm, cân nhắc xem nên gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác hay không, ngón tay anh vừa mới chạm vào màn hình ấn ấn, ở cửa đã xuất hiện một trận ồn ào, trợ lý A cũng muốn góp vui, nghiêng người ngó đầu ra, Tiêu Chiến vốn không có hứng thú, nghe thấy cô nghi hoặc ơ một tiếng liền giương mắt nhìn.

Ở cửa có mấy tay đua xe tụ tập một chỗ, Vương Nhất Bác đi ở bên cạnh, mặc một bộ đồ màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, hạ mi mắt đứng đó nghe người ta nói, sau đó đi theo người chỉ dẫn đi đến chỗ bàn lớn.

Trợ lý B nói, "Đó là...... Anh Nhất Bác sao?"

Trợ lý A đáp, "Hiển nhiên mà......... Cái đệt, anh ấy thật sự lúc nào cũng đẹp trai như vậy hả."

Trợ lý B nhướng mày, xoay mặt trừng nàng.

Trợ lý A vội nói, "Đương nhiên, vẫn là anh Chiến đẹp trai nhất, thật đó."

Tiêu Chiến không nói gì, nhanh chóng ấn chữ trên điện thoại, sau đó mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác trong đám người lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn, khóe môi mỉm cười, lại bị cậu áp chế lại, một tay cầm điện thoại hồi âm tin nhắn nói, ở bên ngoài.

Tiêu Chiến nói, đoán xem tôi đang ở đâu?

Lúc này anh lại thấy mặt Vương Nhất Bác đột nhiên xụ xuống, nhìn tin nhắn của Tiêu Chiến xong, trực tiếp tắt máy cất vào trong túi.

Tiêu Chiến: ?

Chỗ nào khiến cậu ấy mất hứng vậy?

Tiêu Chiến nhìn thấy bọn họ ngồi xuống, bên cạnh Vương Nhất Bác có người cùng cậu nói chuyện, cậu cúi đầu, ừ vài tiếng, ngẫu nhiên đáp lại mấy từ, từ góc độ chỗ Tiêu Chiến đang ngồi ngó qua, cằm càng nhỏ, ngũ quan lập thể tinh xảo.

Trợ lý A yên lặng nhìn Tiêu Chiến, bất động thanh sắc dùng khẩu hình miệng nói với trợ lý B: Anh Chiến làm gì đó?

Trợ lý B lắc đầu.

Tiêu Chiến nhíu mày, lại gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

Điện thoại trong túi Vương Nhất Bác rung lên, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy ra xem.

Tiêu Chiến nói, tôi ăn cơm ở bên ngoài.

Vương Nhất Bác nói, ......... Ồ.

Tiêu Chiến lại nói, ở một quán lẩu.

Vương Nhất Bác gửi một chuỗi dấu chấm tuyệt đối im lặng.

Tiêu Chiến còn nói, cùng một quán với cậu.

Anh vừa gửi xong, Vương Nhất Bác liền ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt trong quán tìm kiếm, thậm chí trong vài giây còn không thấy được gương mặt của Tiêu Chiến, có chút vội vàng đứng lên, người bên cạnh ghé sát lại, tò mò hỏi cậu đang làm gì vậy.

Nhưng cũng may, trong phòng cũng không to lắm, Vương Nhất Bác rất nhanh nắm được vị trí của Tiêu Chiến, đối phương nghiêng đầu hướng cậu vẫy tay, tươi cười rất dễ nhìn.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh, chờ chút nữa tôi sẽ tìm anh.

Tiêu Chiến cười tủm tỉm trả lời, về nhà tôi đi.

Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến giương mắt nhìn, người bên cạnh cậu lại cùng cậu nói chuyện, Vương Nhất Bác trên mặt nhu hòa không ít, ngoài miệng đáp lời, ánh mắt lại dừng lại ở phía Tiêu Chiến.

Trợ lý A thần sắc phức tạp kề tai nói nhỏ với trợ lý B, "Cảnh tượng này có giống hai nhà đi ăn cơm, cặp tình nhân trong lúc trưởng bối không để ý mà liếc mắt đưa tình hay không?"

Trợ lý B:.........

.

.

.

Mọi người ăn xong bữa này, Tiêu Chiến nói muốn đưa bọn họ trở về, nhóm trợ lý không hẹn mà cùng điên cuồng xua tay, nói nếu muốn tốt cho tiêu hóa thì phải ngồi tàu điện ngầm, khoảng cách cũng không xa, Tiêu Chiến liền đồng ý, ra cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hai hộp bαo ©αo sυ ném vào trong xe, bản thân mình tựa vào cửa xe sau đó lướt điện thoại, chỉ chờ mười phút, Vương Nhất Bác đã mang theo một thân gió lạnh bước đến, lướt qua người Tiêu Chiến đưa tay ra mở cửa, tư thế ôm thân mật như nhiều ngày xa cách.

Vương Nhất Bác nói, "Ngồi ghế phó lái đi, tôi lái xe."

Tiêu Chiến phong trần mệt mỏi, hành lý vẫn còn để ở trong xe, đương nhiên sẽ không từ chối lái xe miễn phí, thuận theo bước vào xe dựa vào lưng ghế nằm xuống, nhìn Vương Nhất Bác đóng cửa, vòng một vòng qua đầu xe đi về phía cửa bên kia ngồi vào.

Vương Nhất Bác vừa khởi động xe vừa nói, "Uống rượu rồi?"

Hai má cùng tai Tiêu Chiến hiện lên một tầng màu hồng nhạt, "Uống một chút, vẫn ổn."

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, không nói gì nữa, giảm tốc độ xe chậm lại, trên đường bình an về đến nhà Tiêu Chiến, dìu anh ngồi ở trên sô pha xong, mới xuống lầu lấy hành lý.

Thời điểm đi lên, Tiêu Chiến đã vào phòng tắm tắm rửa, Vương Nhất Bác đi đến bên giường trong phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra mới thấy, hai hộp bao mới đang được đặt ở bên trong.

Cậu nhếch khóe môi, đáy mắt lại không có độ ấm.

Tiêu Chiến rất nhanh đi ra, thúc giục Vương Nhất Bác đi tắm đi, cậu không lên tiếng, yên lặng đi vào phòng tắm, để Tiêu Chiến đợi gần nửa tiếng mới ra ngoài, đến bên giường kéo một góc chăn ra rồi nằm xuống, lộ ra cái gáy với mái tóc mềm mại.

Tiêu Chiến: ?

Anh nằm dịch vào, đẩy Vương Nhất Bác một cái, "Cứ thế mà ngủ?"

Vương Nhất Bác quay sang nhìn anh, ánh mắt rất chân thành, "Anh hôm nay hẳn là mệt chết rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiêu Chiến: ? Tôi mẹ nó quần cũng cởi rồi, cậu còn nói như vậy hả?

Anh nhìn Vương Nhất Bác, nói, "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Vương Nhất Bác thở dài một cái, vươn tay ra, ôm lấy lưng Tiêu Chiến kéo người anh sát lại gần mình.

Tiêu Chiến mở to mắt.

Vương Nhất Bác để anh dựa vào người cậu, giọng nói thản nhiên từ bên trên đỉnh đầu truyền xuống, "Hôm nay không làm, ngủ đi."

Tiêu Chiến: ........ Hả, gì?

Anh muốn dùng cánh tay chống ngồi dậy, lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy kéo trở về, "Đừng nháo."

Tiêu Chiến ghé lên trên ngực cậu, có chút buồn bực.

Vương Nhất Bác cả đêm lăn anh đến năm sáu lần đi đâu rồi.

.

.

.

Sáng hôm sau Tiêu Chiến giống như không được thỏa mãn, đương nhiên tâm tình không tốt, nhìn thấy Vương Nhất Bác là lại phiền muộn, bữa sáng cũng đối phó ăn mấy miếng.

Vương Nhất Bác ở trong phòng ngủ mặc quần áo, vai rộng thắt lưng nhỏ, cuốn vạt áo lên đi ra ngoài, sáu khối cơ bụng được rèn luyện hiện ra rõ ràng, thần sắc thản nhiên lướt qua mặt anh, nói, "Hôm nay tan làm tôi đến đón anh?"

Tiêu Chiến dỗi không nói chuyện, câu được câu không dùng thìa khuấy cháo trong bát.

Vương Nhất Bác lại đi đến, chế trụ gáy anh hôn một cái, thấp giọng nói, "Hay là tối nay anh có việc?"

Tiêu Chiến liếʍ môi dưới, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, rõ ràng đến từng sợi lông mi, vừa định nói chuyện, điện thoại bên cạnh bàn đã vang lên.

Vương Nhất Bác thuận thế buông tay ra, vào phòng ngủ lấy áo khoác.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng cậu, bĩu môi hừ một tiếng.

.

.

.

Nhiều năm vậy rồi, Tiêu Chiến cư nhiên vẫn có thể nhận được lời mời của đồng học đi họp lớp, tìm anh chính là lớp trưởng có chút bảo thủ của lớp năm đó, trong ấn tượng của Tiêu Chiến luôn mang theo một cặp kính cận ngốc ngốc, thái độ chính trực, Tiêu Chiến ở đoạn thời gian khổ sở trước kia, hắn cũng giúp mình không ít.

Lời mời lần này là một đồng học khuyến khích lớp trưởng tìm Tiêu Chiến, chỉ là hắn ngốc, bị người lợi dụng còn không biết, còn tưởng rằng những người khác thật tâm muốn giảng hòa, liền không từ chối, gọi một cuộc điện thoại mời anh đi.

Tiêu Chiến ở trong phòng quần áo chọn đồ, Vương Nhất Bác ôm ngực đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy anh lướt qua vài bộ hàng hiệu, lướt qua cả một bộ tây trang được thiết kế riêng, tùy tiện lấy một cái áo, quần dài đen, dưới mũ lộ ra mấy sợi tóc đen nhánh mềm mại, trên cổ tay cũng chỉ là một cái động hồ kiểu dáng bình thường.

Anh chuẩn bị xong, Vương Nhất Bác cao thấp đánh giá anh, nói, "Cứ như này mà đi?"

"Không thì sao?" Tiêu Chiến buông tay xuống, "Tôi cũng không phải là đi thảm đỏ."

Vương Nhất Bác bật cười.

Cậu nói, "Tôi thấy anh ngay từ đầu không muốn đi, sao lại đổi ý?"

Tiêu Chiến nói, "Nghe nói có trò hay để xem, tôi đi hóng drama."

Người trộm luận văn của anh năm đó cũng đi, Tiêu Chiến cười đến không nhịn được.

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Cần tôi đưa đi không?"

Tiêu Chiến khoát tay, "Không cần, tôi tự mình đi là được."

Vương Nhất Bác ồ một tiếng.

Tiêu Chiến nửa đùa mà sờ sờ cơ bụng của cậu một phen, "Nhớ ở nhà chờ tôi."

Vương Nhất Bác không nói gì, nhìn Tiêu Chiến vuốt đuôi tóc, cầm điện thoại ra ngoài.

Được.

Tôi chờ anh.

Nhưng mà khi nào anh có thể nói cho tôi biết thời hạn đây.

.

.

.

Tiêu Chiến đến có hơi muộn, rất nhiều gương mặt quen thuộc đã ngồi xuống được một lúc rồi, đêm nay quán bar được bao hết, trừ những nhân viên phục vụ thì đều là những người năm đó, lớp trưởng mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt, nghiêm trang đến Tiêu Chiến nhìn mà buồn cười, trêu chọc nói, "Cũng không phải là tham gia hôn lễ, sao lại mặc như này."

Lớp trưởng quần áo ngay ngắn, nhỏ giọng nói, "Tôi tiết lộ với cậu, nghe nói đêm nay có người muốn cầu hôn."

Tiêu Chiến cười ha ha, "Cũng không phải cậu cầu hôn, cậu còn nghiêm túc như vậy rồi."

Anh nói xong, đảo qua một vòng nhìn cách ăn mặc từng người, trong lòng hiểu rõ, bị lớp trưởng kéo ngồi xuống, mông vừa đặt lên sô pha, người đối diện đã nâng tay hướng anh chào hỏi, nâng ly đến trước mặt anh.

Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn mối tình đầu của anh hồi đại học năm đó.

Mối tình đầu cười, "Sao lại đến muộn vậy?"

Tiêu Chiến chậm rãi cười, ở dưới ngọn đèn mờ mịt đôi mắt lại sáng ngời, nói, "Có việc nên chậm trễ. Dù sao vụ này tôi cũng không phải là nhân vật chính, đến hay không thì cũng vậy."

Mối tình đầu nói, "Năm đó cậu ở trong trường chính là nhân vật làm mưa làm gió, người thầm mến cậu nhiều như vậy, sao bây giờ lại khiêm tốn thế?"

Lớp trưởng nghe xong thì nhíu lông mày.

Tiêu Chiến nhìn hắn, ánh mắt sắc nhọn như dao, rõ ràng trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, cả người lại lạnh lẽo muốn chết, anh nói, "Tôi thế nào, hình như không liên quan gì đến cậu đi?"

Mối tình đầu cười rộ lên, "Sao lại nói khó nghe như vậy, vẫn trách tôi năm đó bỏ cậu sao? Hoặc là, cậu không còn thích tôi nữa?"

Nếu không phải bận tâm việc giữ hình tượng, Tiêu Chiến thật muốn ngay tại chỗ đánh người.

Anh quay đầu, ngữ khí nói đùa với lớp trưởng, "Thật đúng là coi trọng mình quá."

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để người xung quanh Tiêu Chiến nghe thấy, mối tình đầu ngay tức khắc tháo gỡ gương mặt đang cười kia, bên cạnh lại truyền đến tiếng hoan hô, Tiêu Chiến giương mắt vừa thấy, trên màn hình TV đang chiếu trận đua xe motor, bên trái hiện lên tên tuyển thủ cùng thành tích, Vương Nhất Bác rõ ràng đứng ở vị trí đầu, lớp trưởng đẩy kính mắt, chủ động nói với Tiêu Chiến, "Cậu xem cái này không? Tôi đặc biệt thích tracer 85, cậu ta rất lợi hại."

Mối tình đầu nói xen vào, "Năm trước tôi còn xem trận đấu của bọn họ, 85 ngoài đời rất tuấn tú, tôi còn đưa nước cho cậu ta."

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn, có chút buồn cười.

Bản thân mình trước kia sao lại có thể thích một người như này.

Tựa như anh vì sao có thể vô điều kiện tín nhiệm bạn cùng phòng, bị trộm luận văn cũng không dám tin.

Bản thân mình trước kia, sao lại ngốc như vậy.

Tiêu Chiến tựa vào sô pha, lười biếng ngáp một cái, định ngồi một lát rồi đi, anh mấy ngày không được ăn Vương Nhất Bác rồi, hôm nay còn từ chối sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà.

Anh nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác trên màn hình mấy phút, hình ảnh liền nhảy thành một video khác.

Trong video, gương mặt Tiêu Chiến so với hiện tại thì non nớt hơn nhiều, thậm chí còn có chút trẻ con, không thể so với phong thái xuất sắc như bây giờ được.

Anh cầm trong tay một bó hoa, nói với người trước ống kính.

Lớp trưởng trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

Người phía sau trên mặt không có biểu tình, vẫn là cái tư thế lười biếng kia, thoạt nhìn không để ý.

Tiêu Chiến trên màn hình còn đang bày tỏ, chân thành tha thiết mà ngại ngùng.

Mối tình đầu khi đó, vì theo đuổi anh, có thể nói là lao lực thủ đoạn.

Khác với người khác đối với hắn một phần tốt, thì Tiêu Chiến là người còn tốt hơn mười phần.

Mối tình đầu theo đuổi anh rất nhanh, với hắn thì là chuyện hiển nhiên. Tiêu Chiến chưa bao giờ nhận được tình cảm nhiệt tình như vậy, bị đả động cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là anh không nghĩ tới, đối phương chỉ vì một vụ cá cược nên mới giả bộ thật lòng với anh.

Mọi người cơ hồ đều quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

Cái video này, là đêm đó anh bị trộm mất luận văn, Tiêu Chiến không hay biết gì tặng quà cho mối tình đầu.

Mà hiện giờ, lại biến thành thứ tất cả mọi người có thể lấy ra để châm biếm.

Bạn cùng phòng làm bộ kinh ngạc, vội vàng đùa nghịch máy tính, "Ngại quá ngại quá, phát nhầm video rồi."

Cậu ta rất nhanh thay một đoạn video khác, là đoạn mà mối tình đầu và bạn cùng phòng hẹn hò, tiếng hoan hô cùng tiếng ồn ào vang lên, mối tình đầu quỳ xuống trước mặt cậu ta cầu hôn.

Tiêu Chiến chỉ là góp phần tạo thành một khúc hài kịch nhỏ mà thôi.

Máu trên người Tiêu Chiến đều trở nên lạnh như băng.

Anh ở trong lòng cười khổ.

Lớp trưởng hiển nhiên rất phẫn nộ, y biết hết thảy là bọn họ cố ý, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến thấp giọng nói, "Chúng ta đi thôi."

Tiêu Chiến cười cười, nhẹ giọng nói, "Bọn họ rõ ràng chỉ muốn để tôi xem, nếu tôi đi rồi, không phải không còn người nào xem nữa sao."

Làm ra vẻ nghi thức cầu hôn hừng hực khí thế, sắp đến đoạn cao trào, thời điểm bọn họ trước mặt Tiêu Chiến chuẩn bị hôn môi, cửa quán bar lại bị người khác đẩy ra, chuông gió kêu lên mấy tiếng đinh đang, cả đại sảnh nhất thời yên tĩnh.

Gương mặt vừa rồi mối tình đầu nhắc đến bây giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người, áo khoác tây trang mang theo mùi hương nhè nhẹ, bên trong mặc áo phông, quần dài giày da, thân ảnh thon dài cao ngất tạo thành cái bóng thật dài dưới mặt đất, khuôn mặt sắc bén mà khêu gợi nhìn quanh một vòng, nhìn thấy người ở góc sô pha mới nhu hòa.

Vương Nhất Bác hướng về phía mọi người đang sững sờ, gật gật đầu, "Ngại quá, tôi đến đón người."

Bạn cùng phòng há miệng thở dốc, "........ Cậu đón ai?"

Trong số đồng học cũng không có ai quen Vương Nhất Bác mà.

Nếu có quen, đã sớm được thổi lên trời rồi, càng đừng nói đến mối quan hệ có thể đến đây đón nhau.

Cậu ta không chờ được câu trả lời, lại thấy Vương Nhất Bác đi đến trước mặt Tiêu Chiến, nửa quỳ nửa ngồi nói, "Vẫn chưa kết thúc?"

Tiêu Chiến cũng có chút mông lung, không biết sao Vương Nhất Bác lại xuất hiện ở trong này, ".......... Chắc là, sắp rồi."

Vương Nhất Bác nói, "Xin lỗi."

Tiêu Chiến: ???

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Hôm nay là em không đúng."

Tiêu Chiến: ????????

Vương Nhất Bác hạ giọng, "Em không nên bởi vì người khác nhìn anh liền ghen mà cãi nhau với anh, nhưng mà xin lỗi, em thật sự không nhịn được."

Cậu nắm tay Tiêu Chiến, ánh mắt thâm tình nhìn anh nói, "Bởi vì em rất thích anh."

Lớp trưởng: ............

Mối tình đầu: ...............

Bạn cùng phòng: ..................

Mọi người: ....................................

Tiêu Chiến: ??!!!!??? Đệt Vương Nhất Bác cậu là diễn viên đấy à????

Mối tình đầu và bạn cùng phòng trong lòng ngũ vị tạp trần.

Sao nhiều năm trôi qua, người này vẫn cao cao tại thượng.

Vốn nghe nói anh hiện tại tự mình thành lập công ty đã đủ khiến người ta không tin nổi rồi.

Anh không lúc nào là không gây sức ép cho mối tình đầu và bạn cùng phòng, cái người mà mình ghen tị rồi hãm hại bây giờ vô cùng tốt, thậm chí còn vượt qua cả bản thân rất nhiều.

Vương Nhất Bác lại nói, "Để chuộc lỗi cho anh, em hôm nay đi mua xe, cùng về đi."

Tiêu Chiến dùng ánh mắt ám chỉ cậu: Vương Nhất Bác cậu đừng diễn không biết chán nữa.

Vương Nhất Bác nhìn như không thấy, nói tiếp, "Em đặt vé máy bay, ngày mai liền xuất phát, anh không phải vẫn nói muốn xem cực quang? Em xin nghỉ ở đoàn xe rồi, cùng đi đi."

Mối tình đầu sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Chiến thời điểm ở đại học đã rất nhiều lần từng nói với hắn là muốn đi Phần Lan xem cực quang, lúc ấy hắn không có hứng thú, không ngờ đối phương có thể lấy nó làm quà tốt nghiệp tặng cho mình.

Mà hiện giờ, có người khác giúp anh thực hiện nguyện vọng.

Tiêu Chiến giật mình, ngốc ngốc nói, "Sao cậu lại.......?"

Anh còn không kịp nói cái gì, Vương Nhất Bác đã kéo tay anh đứng lên, hướng mọi người gật đầu, "Ngại quá, tôi đưa anh ấy đi trước. Đây là quán bạn tôi mở, tôi đi chào hỏi hắn một tiếng, phí hôm nay đều để tôi trả đi. Muộn rồi, đi trước đây."

"Ngoài ra." Cậu đứng đối diện với bạn cùng phòng và mối tình đầu mà cong khóe môi, trong tươi cười tràn đầy sự giễu cợt.

Vương Nhất Bác nói, "Trước tiên chúc hai vị, tân hôn vui vẻ."

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đưa về nhà, cách đây không xa.

Đây là lần đầu tiên anh đến nhà Vương Nhất Bác, cả người còn đang vì chuyện ở trong quán bar có chút thất thố, không có tâm tình đi xem nhà, chuyển chủ đề ra vẻ thoải mái nói, "Vương Nhất Bác cậu hành động cũng tốt đó, cậu có cân nhắc làm diễn viên không? Tôi cảm thấy cậu nhất định..........."

Anh còn đang định trêu chọc cậu, bị Vương Nhất Bác ôm đánh gãy mất.

Tiêu Chiến trong nháy mắt đó, hốc mắt liền đỏ lên.

Vương Nhất Bác xoa xoa lưng anh, thấp giọng nói, "Vất vả rồi."

Tiêu Chiến không nói chuyện, nâng tay ôm thắt lưng cậu, vùi mặt sâu vào bả vai đối phương.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác nhạy cảm cảm giác bên vai mình ướt một mảnh.

Ấm như vậy, cũng lạnh đến như vậy.

_---/---_

Dume hai cái con người kia, dám tổn thương bảo bối của em TAT