Chương 23

Lê Giáng Ảnh không phải là người có tiền đồ lớn, mục tiêu trong cuộc đời của cô, chính là ăn ăn uống uống vui sướиɠ sinh hoạt. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, đầu tiên là gặp phải tận thế, sau đó theo vận lớn xuyên qua đến một thế giới càng nguy hiểm hơn.

Trừ bỏ điều chỉnh tâm thái, nỗ lực hăm hở tiến lên, không còn cách nào khác.

Ba ngày, Lê Giáng Ảnh ở bên cạnh Lê Nguyệt Oanh tự hỏi suốt ba ngày, cô nghĩ, dựa núi núi sẽ đổ, dựa người người sẽ chạy, xét đến cùng không bằng dựa vào chính mình.

Lê Giáng Ảnh quyết định, chính mình phải làm một người tàn nhẫn độc ác không từ thủ đoạn để tồn tại.

Đầu tiên, cô sẽ ở lại Nguyệt Ảnh ma cung để tìm kiếm sự bảo vệ của Lê Nguyệt Oanh, tránh bị người bắt đi ăn luôn. Kế đến, trong khoảng thời gian ở đây cô sẽ đi theo nỗ lực tu luyện, cứ như vậy, tương lai dù Lê Nguyệt Oanh phát hiện ra cô không phải là người nàng muốn tìm kiếm, cũng có lực lượng để chạy thoát.

Ý tưởng của Lê Giáng Ảnh rất tốt đẹp, nhưng hiện thực thì...

Lương Y Mạn dang hai tay ra, vô tội nói: “Thϊếp thân không am hiểu làm thầy người khác, nếu Giáng Ảnh cô nương thực sự muốn tu luyện, không bằng đợi thêm hai ngày, chờ Thôi Dục mua thuốc trở về, nàng sẽ đến hướng dẫn.”

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lê Giáng Ảnh đương nhiên là chẳng có ý kiến gì.

Nhưng chờ mãi, tận đến khi Lê Nguyệt Oanh tỉnh lại, vị ma tu Thôi Dục kia vẫn chưa trở về.

Lê Giáng Ảnh chịu đựng xúc cảm quỷ dị khi thân rắn lạnh lẽo dán sát vào da thịt, vỗ vỗ đầu Lê Nguyệt Oanh nói: “Ta cảm thấy như bây giờ, không được! Ta không thể cứ luôn dựa vào ngươi bảo hộ, cho nên, Nguyệt Oanh, dạy ta tu luyện đi.”

Lê Nguyệt Oanh quấn lấy cô hất đuôi, bộ dạng rất giống một con cún con: “Ta sẽ bảo hộ Giáng Ảnh!”

“Dạy ta tu luyện không ảnh hưởng ngươi bảo hộ ta.” Lê Giáng Ảnh kiên nhẫn khuyên bảo.

Nhưng tên điên nhỏ này tựa hồ rất không vui với việc cô tu luyện, làm bộ không nghe thấy, lăn qua lộn lại hứa hẹn, song một mực từ chối dạy Lê Giáng Ảnh.

Cùng một người khó có thể câu thông, thử câu thông non nửa cái canh giờ, Lê Giáng Ảnh mồm khô miệng héo, Lê Nguyệt Oanh lại vùi đầu vào ngực cô: “Không!”

Lê Giáng Ảnh: “...”

Không dạy thì không dạy, còn dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta?!

Cô không thể nhịn được nữa, cơn tức tích tụ đã lâu cùng oán khí nhanh chóng xông lêи đỉиɦ đầu, lý trí sụp đổ, Lê Giáng Ảnh vung tay đánh vào cái ót của Lê Nguyệt Oanh, lạnh giọng quát lớn: “Cút ngay!”

Lê Nguyệt Oanh bị nàng làm cho hoảng sợ, thân thể hơi hơi cứng đờ, co rúm lại một chút.

Lê Giáng Ảnh đẩy đầu nàng, kéo nàng xuống: “Nếu còn như vậy, ta liền không để ý tới ngươi!”

“Không được!” Lê Nguyệt Oanh vội vàng phản đối, cũng thật cẩn thận trượt xuống khỏi người cô, ủy khuất mà nói: “Giáng Ảnh không thể không để ý tới ta.”

Lê Giáng Ảnh lòng đầy bực bội, cười lạnh nói: “Ta chẳng những không thèm để ý tới ngươi, ta còn muốn bay đi!”

Lê Nguyệt Oanh: “...”

Tí tách tí tách...

Từng giọt từng giọt nước mắt lớn trào ra từ đôi mắt màu rượu đỏ, giống như những viên ngọc vỡ, thi nhau rơi xuống người Lê Giáng Ảnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng trắng bệch, mềm yếu đáng thương.

Lê Nguyệt Oanh ngẩng mặt nhìn cô, biểu tình thấp thỏm lo âu, cơ thể nàng đột nhiên run rẩy dữ dội, trước mặt Lê Giáng Ảnh, phần thân rắn nối dưới đầu người dần dần biến thành cơ thể con người.

Chỉ có nửa người trên, từ eo đổ xuống như cũ vẫn là đuôi rắn dài ngoằng, phản chiếu ánh sáng yếu ớt lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

“Không muốn, Giáng Ảnh đừng đi!” Nàng sợ hãi dang hai tay ra, ôm chặt Lê Giáng Ảnh, nức nở khẩn cầu, “Ta sẽ ngoan mà, Giáng Ảnh đừng bay đi được không, Giáng Ảnh, Giáng Ảnh!”

Lê Giáng Ảnh bị ôm chặt, mặt đỏ lên, cô vừa tức giận vừa buồn cười, ra sức giãy giụa: “Ngươi thế nhưng... mau mặc quần áo vào a!!!”

Lê Nguyệt Oanh: “Giáng Ảnh ô ô ô...”

Lê Giáng Ảnh liều mạng bò ra ngoài: “Mặc quần áo!!!”