Chương 22

Lê Giáng Ảnh nhịn được một lát, không nhịn được nữa, hỏi: “Ngày đó ta tới, ngoài ý muốn đυ.ng phải Ma tôn của các ngươi đang gϊếŧ người... Chẳng lẽ những người đó đều là... ??”

Lương Y Mạn đồng tình gật đầu: “Không sai, tất cả đều là kẻ có ý đồ muốn cùng Tôn thượng tranh đoạt Giáng Ảnh cô nương.”

Lê Giáng Ảnh hít hà một hơi: “Pháp khắc!” (Fake!)

“Pháp khắc là có ý tứ gì?”

“Không có gì.” Lê Giáng Ảnh khẩn trương xoa xoa tay nhỏ, “Đám người đó không có ai hoài nghi tin đồn này là giả sao?”

Lương Y Mạn nói: “Đương nhiên có một số người không tin, nhưng hiện giờ ngay cả phía chính đạo bên kia cũng nói như vậy, đặc biệt là Thiên La môn Thần toán tử, sự việc mà nàng đã xác nhận, không ai không tin.”

Vẻ mặt Lê Giáng Ảnh nhăn nheo như trái khổ qua, chiếu theo lời nàng nói, hình ảnh hiện tại ở bên ngoài của cô há chẳng phải tương đương một viên thuốc thập toàn đại bổ biết đi sao!

Lương Y Mạn tiếp tục gia tăng áp lực: “Ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy Giáng Ảnh cô nương từ trên trời giáng xuống, chỉ sợ bức họa chân dung của cô nương đã bị lan truyền rộng rãi. Nếu nhất quyết phải rời khỏi Nguyệt Ảnh ma cung mà nói… Ồ, xin cứ tự nhiên.”

Rời đi Nguyệt Ảnh ma cung để làm thuốc đại bổ cho người khác hoặc lưu lại Nguyệt Ảnh ma cung giả làm chấp niệm của tên điên nhỏ... Lê Giáng Ảnh thống khổ vạn phần đưa ra quyết định.

Cô chọn cái sau, ít nhất, dù có chết cũng sẽ không bị người ăn thịt.

Hơn nữa, nói không chừng chờ đến lúc tên điên nhỏ phát hiện mình là giả, cô đã đi theo tu luyện thành đại lão, vậy càng không cần sợ!

Lê Giáng Ảnh an ủi mình xong, ưỡn ngực ngẩng đầu, một bộ đạo nghĩa bất khả chối từ nói: “Lời nói không cần nói nhiều, chúng ta mau chóng trở về thôi!”

Lương Y Mạn liền kéo cô cùng tên tù binh về đến bên cạnh Lê Nguyệt Oanh vẫn còn đang say ngủ.

“Tôn thượng xin giao cho Giáng Ảnh cô nương, thϊếp thân phải đi chiêu đãi vị tiểu ca này một chút.” Lương Y Mạn nhìn chằm chằm tên tù binh, ánh mắt giống như đang nhìn một con dê béo.

Trước khi rời đi, nàng cảnh báo một câu cuối cùng: “Sở dĩ Nguyệt Ảnh ma cung nguyện ý thu lưu cô nương, hết thảy đều là bởi vì Tôn thượng. Nếu Tôn thượng xảy ra chuyện gì, không ai có thể giữ được cô nương!”

Lê Giáng Ảnh thở dài, ngồi ở bên cạnh nhân đầu xà đang ngủ say, trong lòng đột nhiên tràn ngập mê man.

Ta đã không yêu cầu đại phú đại quý, chỉ cầu có thể đủ ăn đủ sống, thế nào lại khó đến như vậy?



Lê Nguyệt Oanh ngủ suốt ba ngày ba đêm.

Dưới ánh nắng tươi đẹp nàng từ từ mở mắt, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí nàng chính là hình bóng Lê Giáng Ảnh – người mình mong nhớ ngay cả trong giấc ngủ. Giáng Ảnh ở nơi nào, liệu cô ấy có nhân lúc mình ngủ say mà bay đi mất hay không?

Lê Nguyệt Oanh gấp không chờ nổi mà xoay đầu trái phải tìm kiếm bóng dáng Lê Giáng Ảnh, sau đó nàng phát hiện, Giáng Ảnh của nàng, tay thẳng chân cong, đang nằm nghiêng trên một chiếc giường nhỏ mềm mại.

“Ngươi tỉnh rồi.” Lê Giáng Ảnh nhướng mày nhìn nàng.

“Giáng Ảnh!” Lê Nguyệt Oanh vui mừng khôn xiết, vội vàng kêu một tiếng, sau đó bất chấp mà lao tới.

Chuyện tốt liên tiếp, lần này Giáng Ảnh của nàng không những không có đẩy nàng ra, ngược lại còn ôm nàng vào lòng và xoa xoa đầu.

“Giáng Ảnh, Giáng Ảnh...” Nàng vùi đầu vào trong ngực cô cọ cọ, y như keo dính, vui vẻ mà kêu gọi tên cô.

Mà Giáng Ảnh của nàng, nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng sáng: “Ba ngày nay, ta nghiêm túc nghiên cứu một chút, ta cảm thấy như bây giờ, không được!”