Chương 24

Cuối cùng, Lê Giáng Ảnh lột áo ngoài của mình ra, mạnh mẽ quấn nó quanh người Lê Nguyệt Oanh.

Cô hờ hững nhìn tên điên nhỏ khóc đến chóp mũi đỏ hồng, mặt mày khổ sở, giơ ba ngón tay: “Thứ nhất, ngươi phải nghe lời; thứ hai, ngươi phải nghe lời; thứ ba, vẫn là ngươi phải nghe lời! Nếu không ta liền không để ý tới ngươi, không khen ngươi, lúc ngươi không để ý sẽ bay đi, đã hiểu?!”

Lê Nguyệt Oanh đã bắt đầu nắm ống tay áo hiện khoác trên người mà vốn dĩ nó thuộc về Lê Giáng Ảnh, nét mặt hưng phấn ngửi ngửi.

Lê Giáng Ảnh bắt lấy bả vai nàng, lắc mạnh: “Trả lời ta!!!”

Lê Nguyệt Oanh nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, nghiêng mặt cọ vào tay Lê Giáng Ảnh: “Nghe lời Giáng Ảnh, đã hiểu.”

“Ngoan.” Trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cũng thuyết phục được nàng, Lê Giáng Ảnh cảm thấy rất mệt mỏi.

Lúc này, Lương Y Mạn, thuộc hạ siêng năng nhất của Ma cung khoan thai tiến đến, nàng tập trung nhìn vào, chỉ thấy Tôn thượng nửa người nửa rắn nhà mình đang ngồi trên đùi Lê Giáng Ảnh trong bộ quần áo xộc xệch, mà nữ nhân lai lịch không rõ kia, đối phương duỗi hai bàn tay tội ác ra đè lên vai nàng lắc lắc...

“Các ngươi đang làm cái gì!” Lương Y Mạn khϊếp sợ hỏi.

Lê Giáng Ảnh quay đầu ngó thấy nàng, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Lương tiểu thư đến vừa kịp lúc, mau mau, cho Tôn thượng nhà ngươi một bộ quần áo hoàn chỉnh.”

Lương Y Mạn cau mày lấy quần áo Ma tôn ra, cùng Lê Giáng Ảnh thay cho Lê Nguyệt Oanh.

Mấy ngày này có Giáng Ảnh cô nương ở bên cạnh Tôn thượng, tính tình Tôn thượng dường như càng ngày càng tốt, cũng càng dễ dàng tiếp cận.

Nhưng...

Lê Giáng Ảnh hào hứng nói với Lương Y Mạn: “Ta quyết định trước khi Thôi Dục trở về, để Nguyệt Oanh dạy ta tu luyện, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lê Nguyệt Oanh mặc xong quần áo, nheo mắt ngáp một cái, sau đó bò trở lại trong lòng Lê Giáng Ảnh, một cái đuôi rắn to lớn đen dài chậm rãi đung đưa.

Lương Y Mạn lo lắng sốt ruột nhìn về phía Lê Giáng Ảnh, thẳng thắn nhắc nhở: “Giáng Ảnh cô nương, cô còn chưa có phát hiện mình đã bị ma khí ảnh hưởng sao?”

Như đề hồ quán đỉnh*, Lê Giáng Ảnh đột nhiên nhớ lại điều Lương Y Mạn từng nói – đồ vật Ma vực, dù xử lý cẩn thận đến đâu cũng vẫn sẽ sót lại vài phần ma khí.

(*đề hồ quán đỉnh 醍醐灌頂: đề hồ vừa có nghĩa là mỡ sữa cô đặc vừa có nghĩa là rượu ngon, quán đỉnh là rưới nước lên đầu. Cụm từ này được dùng để ví một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng)

Vì sao phần lớn ma tu đều là kẻ điên? Chính là do bị ma khí ảnh hưởng. Lê Giáng Ảnh đã sinh hoạt ở đây một thời gian, ngày ngày ăn uống, đều là những đồ vật ẩn chứa ma khí, tự nhiên sẽ bị ô nhiễm, cô cũng không tu luyện, vô pháp tiêu trừ, ma khí mỏng manh bên trong cơ thể dần dần tích tụ, đến hiện tại, trong vô thức nó đã tác động đến hành vi của cô.

Thông suốt điểm này, Lê Giáng Ảnh nghĩ lại mà sợ.

Gần đây tính tình của mình trở nên rất tệ, mới vừa rồi xuống tay với Lê Nguyệt Oanh, thậm chí còn chẳng buồn suy xét khả năng tên điên nhỏ này sẽ trở mặt không nhận người!

Lê Giáng Ảnh hít sâu một hơi, ấn huyệt thái dương ngưng thần thiền định, một lát sau, cô cảm thấy khá hơn không ít, ham muốn bạo ngược cuồn cuộn trong lòng bị chính mình bỏ qua cũng trở nên rõ ràng.

Nhưng chỉ cần chính mình chú ý tới, liền có thể khống chế, sợ là sợ đã bị ảnh hưởng còn không hề hay biết.

“Đa tạ Lương tiểu thư đã nhắc nhở.” Lê Giáng Ảnh trịnh trọng nói lời cảm tạ, “Không biết ta nên xử lý như thế nào?”

Lương Y Mạn: “Chọn tâm pháp tu luyện đỉnh cấp, thời khắc tôi luyện tâm tính, đề phòng tâm ma xuất hiện, chăm học khổ luyện – đây là con đường tu luyện của chính đạo.”

Lê Giáng Ảnh rất muốn nói, ta không ngại làm người chính đạo.

Nhưng nơi này là Ma vực, phù hộ cô là ma tu.

Lê Giáng Ảnh hỏi: “Xin hỏi làm sao tu luyện ma đạo?”

“Ta biết, ta biết.” Lê Nguyệt Oanh đưa tay bắt lấy hai lọn tóc của Giáng Ảnh thắt chơi, giành trước biểu hiện chính mình.

“Như thế nào?”

Lê Nguyệt Oanh quả quyết trả lời: “Vui vẻ là được!”

Lê Giáng Ảnh: “...”

Lương Y Mạn ở một bên che miệng cười trộm.

Lê Nguyệt Oanh đáp xong, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Lê Giáng Ảnh: “Giáng Ảnh, mau khen ta.”

Lê Giáng Ảnh hờ hững đẩy cái đầu nàng ra, nhìn sang Lương Y Mạn: “Còn thỉnh Lương tiểu thư chỉ giáo.”

Lương Y Mạn lại nói: “Chính như Tôn thượng vừa nói, ma tu chúng ta tu luyện tùy tâm sở dục, vì đó là bài giải tâm ma. Giáng Ảnh cô nương, ngươi biết giữa chính đạo và ma đạo khác biệt chỗ nào không?”

“Phương pháp tu luyện bất đồng?”

“Đó là cái thứ nhất.”