Chương 18

“Đa tạ ngươi, Lương tiểu thư, ngươi đúng là người tốt!” Lê Giáng Ảnh cảm động vẫy vẫy tay với nàng, nhìn nàng rời đi.

“Giáng Ảnh, vì cái gì ngươi khen nàng?” Lê Nguyệt Oanh cử động cái đầu, không chịu buông tha án ngữ ở ngay trước mặt Lê Giáng Ảnh.

Chỉ cần Lê Giáng Ảnh mở mắt ra, trong mắt liền xuất hiện cái đầu to của nàng, mỹ nữ tuy đẹp, nhưng không thể chỉ nhìn mỹ nữ!

Lê Giáng Ảnh giật giật khóe miệng, đưa tay đẩy đầu nàng sang một bên: “Bởi vì nàng đối với ta rất tốt.”

“Ta cũng đối với Giáng Ảnh rất tốt, tại sao Giáng Ảnh không khen ta?” Lê Nguyệt Oanh rất nghiêm túc hỏi, giữ thẳng đầu, không chịu dời đi khi vẫn chưa nhận được câu trả lời mình muốn.

Lê Giáng Ảnh phát hiện tính tình của mình dường như càng ngày càng cáu kỉnh, cô cơ hồ nhẫn nại không được, giơ tay lên nắm thành nắm đấm, đang định đập xuống thì chợt nhớ ra đây là cái đầu ngay đến cục đá cũng đập không vỡ, cánh tay lập tức khựng lại.

Lê Nguyệt Oanh bướng bỉnh nói: “Ta sẽ đối với Giáng Ảnh thực tốt thực tốt, so với nàng đối với Giáng Ảnh càng tốt hơn, Giáng Ảnh không cần khen nàng, khen ta được không?”

Tên nhân loại bị rắn đầu người cuốn lấy dây dưa, bất kham gánh nặng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lần nữa mở mắt, nắm tay dừng trước đầu Lê Nguyệt Oanh đột nhiên duỗi ra ngón giữa, búng mạnh một cái vào trán đối phương.

Ôi ui... ngón tay đau quá, sớm biết thế đã không búng nàng.

Nhưng nếu không đánh nàng một cái, oán hận trong lòng Lê Giáng Ảnh khó mà tiêu được!

Lê Giáng Ảnh yên lặng rút tay về, vẻ mặt nghiêm túc: “Chỉ có ta tán thành mới thực sự tốt, còn lại sẽ chỉ khiến ta phiền hà.”

“…” Lê Nguyệt Oanh đáng thương nhìn Lê Giáng Ảnh, nhỏ giọng nói, “Không hiểu.”

Quả nhiên nói quá phức tạp, tên điên nhỏ này, không, hiện tại là tên ngốc nhỏ, chỉ số thông minh của tên ngốc nhỏ này vô pháp lý giải những ngôn từ quá phức tạp.

Lê Giáng Ảnh đành phải nói một cách đơn giản thô bạo: “Chỉ khi ngươi nghe lời ta, ta mới có thể vui vẻ, ta vui vẻ mới có thể khen ngươi, đã hiểu?”

Lê Nguyệt Oanh thấp giọng “Ồ” một tiếng, gật gật đầu.

“Vậy - từ trên người ta đi xuống.”

Lê Nguyệt Oanh cực kỳ không tình nguyện ngó nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ quật cường không chịu lùi bước.

Đôi tròng mắt màu rượu đỏ đó, thường xuyên trừng lớn, to to tròn tròn, nhìn hồi lâu, Lê Giáng Ảnh phát hiện khóe mắt của nàng thực ra hơi hếch, đuôi mắt rất dài, nếu không phải nàng luôn là dạng này ngây ngây ngô ngô, khi khép hờ đôi mắt nhất định sẽ trông rất quyến rũ.

Rốt cuộc, dưới sự ngoan cố liều chết kiên cường chống cự của Lê Giáng Ảnh, Lê Nguyệt Oanh đã phải nhượng bộ, nàng ủy khuất cắn môi từ trên người Lê Giáng Ảnh trườn xuống đất, nhưng cũng không chịu rời xa cô hoàn toàn, nàng dựng thẳng thân rắn dán vào lưng cô, tựa cằm lên vai cô.

Lê Giáng Ảnh thở phào nhẹ nhõm, nếu chậm thêm mấy phút, chắc cô sẽ không trụ nổi mà ngã nhào xuống đất.

Tiên điên nhỏ xui xẻo này quá nặng, khiêng nàng ra ngoài không lâu, hai chân Lê Giáng Ảnh liền bắt đầu run rẩy.

“Thật là, làm gì cứ dính ta như vậy chứ.” Lê Giáng Ảnh oán giận lầm bầm, còn có một câu cô không nói ra, mà ở trong lòng yên lặng nghĩ nghĩ – thật rất muốn biết chủ nhân ban đầu của “Lê Giáng Ảnh” này là vị nào, vậy mà có thể khiến tên điên nhỏ quyến luyến tới như vậy.

Lương Y Mạn qua lại tốc độ rất nhanh, nàng mang đến thức ăn cùng một lọ thuốc.

Thức ăn của Lê Giáng Ảnh, thuốc thì dành cho Lê Nguyệt Oanh.

Lương Y Mạn trịnh trọng giao bình thuốc cho Lê Giáng Ảnh, dặn dò nói: “Còn muốn phiền toái Giáng Ảnh cô nương cho Tôn thượng uống thuốc, ba viên là đủ.”

“Nàng làm sao vậy? Sinh bệnh?” Lê Giáng Ảnh thuận miệng hỏi, cũng thuận tiện mở bình ngọc đổ đan dược ra.

Một viên, hai viên... không có!

Lương Y Mạn sầu khổ nhìn lọ thuốc trong tay Lê Giáng Ảnh, thở dài: “Bình thường Tôn thượng chỉ lộ ra nguyên hình khi bị trọng thương, chỉ sợ mấy ngày trước đây lúc nghênh đón Giáng Ảnh cô nương đã bị thương, vẫn chưa hồi phục, hôm nay thân thể trụ không nổi nữa.”