Chương 17

Lê Giáng Ảnh tỉnh dậy, Lê Giáng Ảnh ngất đi, Lê Giáng Ảnh lặp lại nhiều lần quá trình thiên chuy bách luyện*, cuối cùng làm cho trái tim mình trở nên mạnh mẽ, đủ để tiếp nhận sự thật rằng con rắn to lớn có khuôn mặt người kia chính là tên điên nhỏ Lê Nguyệt Oanh.

(*thiên chuy bách luyện: nói đến sự rèn luyện gian khổ lặp đi lặp trăm ngàn lần, ở đây tác giả dùng phép phóng đại)

Cô cảm thấy mình rất tốt, thanh thản, bình yên, thậm chí còn có thể mỉm cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lê Nguyệt Oanh.

Không phải chỉ là một con xà yêu thôi sao? Cho rằng ta cũng giống như Hứa Tiên không có kiến thức? Ta kiến thức rộng rãi, ta mới không sợ - Lê Giáng Ảnh nói.

Lê Nguyệt Oanh thò lưỡi rắn ra, liếʍ liếʍ cánh tay cô, cảm giác ẩm ướt lành lạnh đã kịp thời gọi lý trí của Lê Giáng Ảnh trở về.

Lê Giáng Ảnh im lặng cau mày, Lê Nguyệt Oanh nghiêng nghiêng cái cổ, thân rắn uốn lượn tựa đầu lên ngực cô.

“Giáng Ảnh, trái tim ngươi nhảy thật nhanh!” Lê Nguyệt Oanh kinh hô, “Vì cái gì?”

Lê Giáng Ảnh lộ ra nụ cười khổ, ngươi thế mà hỏi ta vì cái gì? Cô không trực tiếp trả lời, suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại nàng: “Chuyện tối hôm qua... ngươi còn nhớ rõ không?”

Lê Nguyệt Oanh mờ mịt nhìn chằm cái cằm cô một lúc, sau đó lắc đầu: “Tối qua xảy ra chuyện gì?”

Nội tâm Lê Giáng Ảnh mừng thầm, xem ra một đập kia tuy không gây được thương tổn quá lớn cho nàng, nhưng đập mất trí nhớ cũng không tệ nha!

Như vậy, cô có thể tiếp tục khiêu chiến lần chạy trốn thứ ba!

Lê Giáng Ảnh kiên cường, vĩnh viễn không nhận thua.

Cô khó nhọc ngồi dậy – lần này Lê Nguyệt Oanh không có ngăn cản, chỉ là cuốn chặt lấy cô – nhìn về phía tẩm cung. Trong tẩm cung, sàn nhà ngổn ngang những mảnh vụn, bàn ghế rơi xuống đất bừa bộn, khôi phục lại dáng vẻ y như lúc cô mới tới chỗ này.

Mà hiện tại, đại khái cô đã hiểu được tại sao cung điện này dù vẫn còn mới, trang sức tinh mỹ nhưng lại bừa bộn hư hỏng.

Lê Giáng Ảnh nghe thấy bụng mình phát ra tiếng kêu òng ọc òng ọc, cúi đầu, bắt gặp đôi mắt mở to màu rượu đỏ của Lê Nguyệt Oanh, nàng giống như chỉ đơn thuần nhìn cô, không suy nghĩ gì, nên chẳng thể đoán được là nàng đang nghĩ cái gì, ngược lại khiến người ta phải sinh lòng kiêng kị.

“Ta muốn đi xuống.” Lê Giáng Ảnh thử cùng người điên liên lạc một câu.

Lê Nguyệt Oanh ngây thơ chớp chớp mắt: “Ồ.” Tuyệt không nhúc nhích, ngược lại càng siết chặt hơn.

Ám chỉ thất bại, Lê Giáng Ảnh khẽ cắn môi, thấy trạng thái hiện tại của nàng tương đối đơn thuần, tâm trí thoái hóa, liền dứt khoát nói thẳng: “Ngươi có thể rời khỏi người ta được không?”

Lê Nguyệt Oanh so với cô càng thêm dứt khoát, khóe miệng nhếch lên, cười cong mắt: “Không muốn!”

Lê Giáng Ảnh thầm hận cắn răng, đánh thì đánh không lại, đẩy lại đẩy không ra, đành phải tụ khí đan điền, gian nan khiêng con xà yêu nặng gần gấp đôi cô đây xuống đất.

Cũng may cô thân cường thể tráng, ở mạt thế sinh hoạt đã lâu, sức lực tăng lên, lúc này mới không trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Lê Giáng Ảnh đưa tay vịn vào tường, bàn, cột gỗ, khung cửa, chật vật bước ra khỏi tẩm cung, cô kêu cứu: “Lương tiểu thư - Lương Y Mạn tiểu thư, mau cứu ta -“

Vừa dứt lời, liền thấy một bóng người từ xa bay đến, đúng là Lương Y Mạn.

Nàng đáp xuống ở vị trí cách Lê Giáng Ảnh khoảng tầm năm mét thì không chịu tới gần thêm nữa, khi nhìn thấy con rắn mặt người quấn quanh trên thân Lê Giáng Ảnh, lập tức trợn tròn hai mắt, nhưng ngay sau đó đã khôi phục bình thường trở lại, nắm lấy chiếc khăn tay che miệng, mỗi lần Lê Giáng Ảnh gian nan hướng về phía trước tiến lên một bước, nàng liền lặng lẽ lui về phía sau một bước.

“Lê cô nương, đây là làm sao vậy, tìm thϊếp thân có chuyện gì thế?”

Lê Giáng Ảnh ngượng ngùng ấn bụng: “Thật không dám giấu giếm, ta đói bụng.”

“Là thϊếp thân sơ sót, quên mất phàm nhân mỗi ngày đều cần ăn cơm.” Lương Y Mạn vỗ vỗ tay, nói, “Chờ một chút, thϊếp thân lập tức đi chuẩn bị.”