Chương 13: Anh cũng muốn mạo phạm tôi sao?

Mặc Thâm Bạch không nói gì, sải đôi chân thon dài bước nhanh về phía cửa.

Đi được hai bước, anh phát hiện Hứa U U không có đi theo, Mặc Thâm Bạch quay đầu nhìn về phía cô.

"Sao còn không đi?"

Giọng nói lạnh nhạt chẳng nhìn ra cảm xúc gì.

Hứa U U lấy lại tinh thần, cô "Ôi" lên một tiếng rồi vội vàng đuổi theo anh, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt mất kiên nhẫn kia.

"Ngài Mặc, đêm nay cảm ơn ngài."

Mặc Thâm Bạch liếc nhìn cô, khuôn mặt cô gái nhỏ mơn mởn sắc xuân, một giây sau anh thu hồi tầm mắt lại, lạnh nhạt "Ừ" lên một tiếng.

"Ngài Mặc, ngài cũng đến quán bar chơi sao?"

"Đến chúc mừng bạn bè."

Mặc Thâm Bạch dừng bước lại, vẻ mặt anh lẫn khuất trong bóng tối nên không nhìn ra được cảm xúc gì, môi mỏng khẽ mở, anh nói.

"Nhờ phúc của cô mà hiện tại anh ta phải đi đến đồn cảnh sát rồi."

"Ôi....."

Hứa U U ủ rũ gục đầu, tỏ ra rất biết điều.

"Tôi xin lỗi."

Mặc Thâm Bạch không nói gì.

Một chiếc xe Bingley màu đen dừng lại trước cửa quán bar, tài xế thấy họ đi ra thì vội vàng xuống xe, giúp bọn họ mở cửa.

Hứa U U khom lưng định tiến vào bên trong xem thì Mặc Thâm Bạch chợt mở miệng.

"Chờ chút."

Hứa U U đứng dậy, quay đầu nhìn về người đàn ông đang đi về phía mình, chỉ thấy anh ấy cởi nút áo khoác vest ra. Mặc Thâm Bạch choàng cả chiếc áo khoác vest lên người cô.

Áo khoác dầy dặn nhanh chóng bao phủ lấy Hứa U U, mang theo một mùi đàn hương nhàn nhạt.

Hứa U U vẫn chưa hiểu chuyện, tròn mắt.

"Tôi không lạnh."

Ánh mắt Mặc Thâm Bạch tối lại, giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần ra lệnh.

"Sau này cô không được mặc như thế này đến quán bar nữa."

Hứa U U cúi đầu nhìn trang phục của mình, bưởi chiều dạo phố cùng Lan Lan, cô ta còn vì Hứa U U chọn ra một cái váy dây màu đen, phô bày đôi chân vừa trẳng vừa thẳng tắp của cô, rất đẹp mắt mà.

"Tại sao?"

Mặc Thâm Bạch cau mày, ánh mắt dò xét quét qua người cô, cô ấy không hiểu thật hay đang giả ngốc?

Hứa U U mở to đôi mắt trong suốt khó hiểu nhìn anh, lông mày hơi nhíu lại vì thắc mắc.

Mặc Thâm Bạch thong thả cúi người xuông, anh cố tình hạ thấp đầu dùng giọng nói trầm thấp của mình thầm thì bên tai cô.

"Bởi vì cánh đàn ông chỉ nhìn thôi là đã muốn mạo phạm cô rồi."

Giọng nói khàn khàn hòa cùng với gió đi vào tai cô. Trái tim Hứa U U dường như bị thiêu đốt, cô ngượng ngùng quay đầu nhìn về anh, buột miệng.

"Anh cũng muốn mạo phạm tôi sao?"

Mặc Thâm Bạch:

".........."

..........

Trời về khuya, Hứa U U nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn chằm chằm trần nhà, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dài.

Một cây đèn được đặt dưới đất cung cấp ánh sáng cho căn phòng, cô xoay người nhìn áo khoác vest được treo trên móc, cô chợt nhớ lại câu chuyện sau khi lên xe.

Mặc Thâm Bạch nhắm mắt dưỡng thường, dọc đường đi anh không nói với cô câu nào, thậm chí ngay cả xuống xe anh cũng chẳng liếc nhìn cô lấy một cái, cứ thế đi thẳng lên lầu.

Mặc Thâm Bạch là ai chứ, có phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp qua, anh ta không thể nào có ý với cô.

Chẳng qua là anh nể mặt anh trai cô mà thôi.

Tại sao mỗi lần ở trước mặt anh là cô lại làm ra những hành động ngu ngốc vậy, còn nói ra những lời ngớ ngẩn đó nữa QAQ.

Cô lăn lộn trên giường nữa giờ, cuối cùng Hứa U U không vùng vẫy nữa, cô bắt đầu rón rén xuống lầu, đi về phòng bếp.

Cô có một thói quen, khi mất ngủ cô sẽ nấu ăn, nấu ăn có thể giúp cho cô quên đi mọi suy nghĩ lan man, thư giãn toàn thân, chỉ chìm đắm trong niềm vui thích của nấu nướng.

Màn đêm ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, Hứa U U ở trong nhà bếp vẫn chăm chú tiếp tục nấu món ăn ngon.

"Cô đang làm gì vậy?

Từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh lẽo làm Hứa U U muốn nhảy dựng, cô quay đầu nhìn thì thấy Mặc Thâm Bạch đang đứng ở cửa nhà bếp, anh mặc một bộ đồ thể thao màu tráng, mang một chiếc giầy bata tiệp màu với trang phục. Anh mới vừa rửa mặt xong, trên trán vẫn còn rịn nước.

Khác với vẻ chỉnh chu uy nghiêm ngày thường của mình, anh lúc này có vẻ thoải mái, tự nhiên.

Hứa U U trấn an tinh thần, lịch sự nói,

"Ngài Mặc, chảo buổi sáng."

Mặc Thâm Bạch nhẹ vuốt càm, ánh mắt rơi vào quầy bếp.

"Cả đêm cô không ngủ sao?"

Chiếc bát nhỏ trước mặt cô chứa đầy trứng rán, bên cạnh là một dĩa thịt, thùng rác kế bên còn có một đống vỏ cua chất đầy.