Chương 14: Tôi già lắm sao?

"Tôi không buồn ngủ"

Hứa U U trả lời, bình thường trước đây cô cũng hay mất ngủ, sớm đã thành thói quen

"Đúng rồi, tôi đã hấp xong bánh bao rồi, ngài có muốn nếm thử không?"

Sợ anh hỏi vì sao cô không ngủ được, Hứa U U nhanh nói tránh sang chuyện khác.

Chủ ý đổi chủ đề câu chuyện của cô rất rõ ràng nhưng Mặc Thâm Bạch không vạch trần, nhàn nhạt nói.

"Tôi phải chạy bộ sáng sớm."

"À."

Hứa U U chép miệng, có chút thất vọng mơ hồ, đồ ăn ngon cô dày công nấu nhưng lại không có người chia sẻ, thật đáng tiếc.

"Đợi tôi trở về, nếu như cô chưa ngủ, tôi muốn nếm thử một chút."

Mí mắt ủ rũ của cô được nâng lên nhanh chóng, khi cô nhìn anh dường như có ánh sáng đang nhấp nháy, cô vui vẻ cười nói.

"Được!"

Mặc Thâm Bạch xoay người rời khỏi nhà bếp, đi ra ngoài tập thể dục.

Hứa U U cả đêm không ngủ, cánh tay âm ỉ đau nhức, vai cứng nhắc, đột nhiên cô cảm thấy không còn mệt mỏi nữa, trái lại tinh thần càng thêm phấn chấn.

Một tiếng sau, Mặc Thâm Bạch chạy bộ trở về, anh lên lầu tắm rửa một chút, thay đồ thể dục ra , mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, ngồi trước bàn ăn.

Hứa U U mở l*иg hấp ra, phơi bày một cái bánh bao lớn còn bốc hơi nóng , cô lại bới thêm một chén cháo trắng đặt trước mặt.

"Ngài Mặc, cháo trắng này tôi đã đun mất 3 tiếng, mời ngài nếm thử."

Mặc Thâm Bạch nếm qua một chút, nghiêng đầu nhìn lướt qua cô.

"Cô rất biết nấu cơm?"

Bánh bao cô làm rất đẹp, không kém đầu bếp chuyên nghiệp chút nào.

"Trước đây, tôi từng sống ở nông thôn, kế nhà có một ông cụ hàng xóm làm đầu bếp, nghe nói tổ tiên ông ấy từng là đầu bếp cung đình, tôi rảnh rỗi thường ghé qua nhà ông ấy nhìn ông nấu cơm."

Mặc Thâm Bạch khẽ nhíu mày, không nói gì chỉ ăn tĩnh dùng bữa sáng.

Hứa U U nhìn bánh bao, tỉ ỉ nhắc nhở.

"Ngài Mặc, trong bánh bao có một ít nước súp, còn nóng, ngài cẩn thận đừng để nó văng lên quần áo."

Mặc Thâm Bạch đặt đũa xuống, quay đầu nhìn cô.

"Tôi già lắm sao?"

"Sao?"

Trong lúc nhất thời Hứa U U không kịp phản ứng lại những lời anh nói ra.

"Tôi và anh cô là bạn bè, dựa vào điều này mà nói, cô có thể gọi tôi một tiếng anh."

Người đàn ông chậm rãi nói, giọng điệu hơi lạnh nhưng không tỏ vẻ hờn giận.

Mặc dù anh lớn hơn cô mười tuổi, nhưng bởi vì quen biết với Hứa GIa Lộc, nên bọn họ vẫn được xem là người cùng thế hệ. Từ lần đầu gặp gỡ cô đến giờ, mỗi lần mở miệng cô đều gọi anh là "ngài" khiến anh có cảm tưởng bản thân già đi bảy, tám chục tuổi.

Hứa U U cứng họng, không ngờ chỉ là một từ xưng hô thôi lại có thể làm anh phật lòng, môi anh đào khẽ lay động, cô chân thành giải thích.

"Chẳng qua tôi muốn bày tỏ lòng kính trọng của tôi với ngài, dù sao thì ngài...."

Lời còn chưa nói hết, cô cũng không có can đảm tiếp tục nói cho xong.

Dù sao ngài ấy cũng là người đứng đầu nhà họ Mặc, quản lý tập đoàn Mặc thị, thậm chí còn nắm toàn bộ huyết mặc kinh tế của Mặc Thành.

Bản thân cô chỉ là ăn nhờ ở đậu, nên phải cẩn thận một chút.

Mặc Thâm Bạch có vẻ biết được cô muốn nói gì, chầm chậm nói.

"Cô ở chỗ tôi không cần câu nệ, đỡ cho anh trai cô nghĩ tôi bắt nạt cô."

Anh có chút hoài nghi, tên Hứa Gia Lộc không biết trời cao đất dày kia tại sao lại có một cô em gái hiểu chuyện như vậy.

Nghe anh đề cập đến anh trai, Hứa U U nở nụ cười, giọng cực kì ngọt ngào.

"Không đâu, tôi sẽ nói với anh trai, rằng ngài đối xử với tôi rất tốt, ngài....."

Ánh mắt Mặc Thâm Bạch quét qua Hứa U U, trong chốc lát cô chợt khựng lại sau đó kịp thời phản ứng, nhanh chóng đổi thành.

"Tôi sẽ nói cho anh trai biết, anh rất quan tâm tôi....."

Mặc Thâm Bạch mím môi không trả lời, dù sao thì lời cô nói ra tên Hứa Gia Lộc đó cũng không tin.

Dùng xong buổi sáng, Mặc Thâm Bạch phải đến công ty, còn Hứa U U cũng phải đến trường.

Mặc Thâm Bạch nhìn vào túi đựng tranh màu hồng trên lưng cô, dường như nghĩ ngợi điều gì đó.

"Bình thương cô đến trường thế nào?"

Theo như anh biết thì gần Ôn Nguyệt Cư không có tàu điện ngầm, tuyến xe buýt gần nhất cách chỗ này cũng ba cây số.