Chương 10: Ô Ô tiểu bảo bối, surprise!

Phải biết rằng, thường ngài giám đốc Mặc, không bàn đến việc tiếp xúc với người khác giới, mà ngay cả liếc nhìn anh ta không thèm nhìn lấy một cái!!

Ngày hôm nay, anh lại có thể cầm tay của cô Hứa.

Lòng Bùi Xuyên như mẹ già, sắp rơi cả nước mắt vì xúc động rồi.

Mặc Thâm Bạch lẳng lặng buông tay cô ra, cầm bát mì trên tay đi thẳng vào phòng ăn, ánh mắt liếc nhìn về phía sợi mì trắng nhỏ trong bát, trên vắt mì còn rải vài lát hành thái xanh biếc, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

"Lần sau muốn ăn bữa khuya có thể dặn dò phó quản gia làm."

Anh buông bát mì xuống, trầm giọng nói.

"Không cần phiền đến họ, tôi tự mình làm được."

Hứa U U theo sau anh, mở miệng nói.

"Cảm ơn ngài."

Mặc Thâm Bạch đứng trước bàn ăn không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cô.

Hứa U U : "........"

Bầu không khí bất chợt có chút ngượng ngùng, kỳ lạ. Hứa U U không kìm lòng được phá vỡ sự yên tĩnh.

"Ngài Mặc, hơn nửa đêm ngài trở về có phải chưa ăn cơm hay không. Ngài có muốn ăn một bát không?"

Bùi Xuyên định từ chối giúp Mặc Thâm Bạch, ngài Mặc qua tám giờ tối sẽ không ăn uống gì nữa.

Mặc Thâm Bạch mấp máy trả lời.

"Được."

Bùi Xuyên

"????"

Hứa U U:

".........."

Chẳng qua tôi mời khách sáo mà thôi QAQ.

May thay lúc nấu mì cô có nấu nhiều một chút, có sẵn canh gà còn nóng, làm thêm một bát mì khác cũng không khó lắm.

Hứa U U bưng bát mì đi ra, Bùi Xuyên đã rời đi, Mặc Thâm Bạch ngồi một mình trước bàn ăn, thong thả ăn mì.

Vốn dĩ lúc giúp cô bưng bát mì, anh đã ngửi thấy mùi thơm, thầm nghĩ mì cũng không tệ, nhưng thực sự nếm qua một chút, thì mì cô nấu vượt còn tốt hơn tưởng tượng của anh.

Cô chọn một chỗ cách xa anh nhất ngồi xuống, cúi đầu yên lặng ăn mì.

Mặc Thâm Bạch để đũa xuống, cầm khăn tay lau miệng, môi mỏng khẽ mở.

Chức Vân đã tỉnh."

Hứa U U vẫn cúi mặt ăn mì cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía anh rõ ràng rất vui.

"Vậy thì tốt rồi."

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên anh ta trở về có phải là vì chuyện của cô Mặc hay không, thật may là cô Mặc không sao, nếu không thì anh ấy sẽ xem cô là kẻ lừa đảo mà đưa vào sở cảnh sát mất.

Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Thâm Bạch rơi vào chân cô.

"Chân cô, không sao chứ?"

Vào ngày hôn lễ đó, cô bị trặc chân, lúc đó anh cũng thấy, chỉ có điều là trước giờ anh không tiếp xúc với người khác giới, nên đương nhiên sẽ không quan tâm.

Ngày hôm nay hỏi thăm một câu, đơn thuần chỉ là vì Chức Vân đã tỉnh, tâm trạng anh không tệ.

Hứa U U lắc đầu.

"Đã sớm khỏi rồi."

Mặc Thâm Bạch trầm giọng đáp "Ừ" một tiếng, thân thể cao ngất đứng dậy, xoay người đi về lầu hai.

Người đàn ông kia vừa đi, áp lực đặt lên người Hứa U U cũng biến mất, cô thở phào một hơi thật dài.

Chưa được vài giây, không gian tĩnh lặng lại vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

"Hứa U U."

"Ôi?"

Hứa U U hoảng sợ đứng lên, suýt chút nữa hất ngã cả bát, cô quay đầu nhìn về nam nhân đứng trước cầu thang, lo lắng đến mức không dám thở mạnh.

Ai cứu tôi với! Anh ta không phải lại muốn hỏi tôi, vì sao tôi lại biết chuyện của cô Mặc chứ?

Mặc Thâm Bạch ghi lại vẻ mặt hoảng loạn của cô vào trong đáy mắt, hầu kết khẽ dao động, lời muốn nói vừa trôi đến khóe miệng đã bị nuốt trở về.

"Mì rất ngon, cảm ơn."

Nếu cô ấy đã không muốn nói, vậy thì anh sẽ không hỏi nữa, cô gái nhỏ này nhìn qua có vẻ rất sợ anh.

Mặc kệ vì sao cô ấy biết được chuyện nay, miễn là cô đã chữa cho Chức Vân khỏe lại, quan trọng nhất là Chức Vân đã tỉnh lại, những thứ khác chỉ là thứ yếu.

Hứa U U cảm thấy yên lòng trở lại, môi đỏ tươi mỉm cười, cô vui vẻ nói.

"Không cần khách sao, ngài Mặc."

Dù sao tôi cũng sự dụng nhà bếp của ngài, nguyên liệu nấu ăn cũng là của ngài mà _(:3]∠)_

......

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hứa U U vừa mới đi ra khỏi phòng học, cô đã bị một người nhiệt tình ôm vào lòng.

"Ô Ô tiểu bảo bối, Surprise!"