Chương 9: Cậu mới là số 0, cả nhà cậu đều là số 0

Hứa U U đi rồi, Bùi Xuyên mới đi đến, anh ta đưa tài liệu trong tay cho Mặc Thâm Bạch.

"Giám đốc Mặc, toàn bộ tài liệu của Hứa U U đều ở chỗ này."

Mặc Thâm Bạch mở tài liệu ra, đập vào mắt anh là một tấm ảnh 3x4 chụp một gương mặt tròn nhỏ nhắn, tóc búi cao, trông vô cùng trẻ con.

"Hứa U U là em ruột Hứa Gia Lộc, ra đời chưa được bao lâu đã được đưa đến nông thôn dưỡng bệnh cùng với bà cụ Hứa, năm 15 tuổi cô ấy mới trở về Mặc Thành, có điều theo như điều tra của tôi tại bệnh viện nơi Hứa U U chào đời, dựa vào hồi ức của bác sĩ đã đỡ đẻ cho mẹ Hứa U U, lúc cô ấy ra đời, cơ thể không hề có vấn đề gì, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua như vậy cũng không ghi nhận được cô ấy đã từng đi chạy chữa căn bệnh nan y nào."

Không bị bệnh nhưng lại bảo rằng cô được đưa đi dưỡng bệnh ở nông thôn, chuyện này có vẻ kì quái.

Mặc Thâm Bạch đối với sự kì lạ của nhà họ Hứa tỏ ra không có hứng thú gì, thứ anh quan tâm là Hứa U U có thật sự có thể giúp Chức Vân tỉnh lại hay không mà thôi.

Bùi Xuyên cũng lo lắng điều này, anh ta nhìn về thiếu nữ trên giường bệnh, nói.

"Giám đốc Mặc, nếu như HỨa U U cố tình lừa ngài....."

"Không sao cả."

Mặc Thâm Bạch đưa tài liệu cho anh ta, anh đứng dậy vừa kéo tay áo xuống, vừa hũng hờ nói.

"Em gái nợ thì anh trai trả."

Anh sẽ không đi truy nã cô gái nhỏ đó, nhưng Hứa Gia Lộc thì chưa chắc...

Bùi Xuyên.

"........"

Hứa Gia Lộc bị cha mẹ chất vấn cả đêm, vất vả lắm anh ta mới thoát ra được, trở về phòng ngủ để ngủ bù, nhưng vừa nhắm mắt anh ta đã thấy ác mộng.

Trong mộng, Mặc Thâm Bạch lạnh lùng sai khiến anh ta.

"Em gái cậu gạt tôi, cậu phải trả giá thật lớn! Từ nay về sau tôi bảo đông cậu không được đi tây, tôi bắt cậu đuổi gà thì cậu không thể đánh chó, bảo cậu là số 0 thì cậu không thể là số1!"

Hứa Gia Lộc toát mồ hôi lạnh cả người, giật mình tỉnh giấc, miệng lẩm bẩm một câu chắc nịch.

"Cậu mới là số 0, cả nhà cậu đều là số 0!"

...........

Hứa U U bị Mặc Thâm Bạch vạch trần lời nói dối, đã mấy ngày rồi cô đều chờ đợi trong lo lắng, ngày nào cũng nhốt mình ở thư viện của trường đến khuya rồi mới trở về, trời chưa sáng thì cô đã chạy ra ngoài, vì muốn tránh mặt Mặc Thâm Bạch.

Cô lây lất sống qua ngày, đến cả chuyện của Lâm Ân cô cũng không có thời gian để suy nghĩ.

Cũng may là Mặc Thâm Bạch dường như cũng biến mất, từ miệng của quản gia, Hứa U U biết được anh đã ra khỏi nhà, hơn nữa còn phải đi công tác tới mấy tháng trời, nỗi lo âu của cô cuối cùng cũng được thả lỏng.

Buổi tối, nhóm quản gia đều nghỉ ngơi, đèn thủy tinh trong biệt thự đã tắt, chỉ còn lại một chùm đèn tường hắt ánh sáng xuống bên dưới, đủ soi sáng một ít đồ bày biện trong nhà.

Hứa U U hoàn thành xong bài tập của thầy cho, cô cảm thấy có chút đói bụng, mới rón rén xuống lầu, đi về nhà bếp.

Cô thích nhất là ban đêm, khi toàn bộ người trong biệt thự đều đi ngủ, chỉ còn một mình cô, vừa yên tĩnh lại trống trải, những lúc thế này cô mới có thể muốn làm gì thì làm.

Ví dụ như nấu bữa ăn khuya cho mình.

Để không kinh động đến những người khác, động tác của cô rất nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là nấu một tô mì.

Khi cô bưng tô mì nóng hổi xoay người đi về phía phòng khách, một bóng đen đột nhiên xuất hiện dọa cô nhảy dựng.

Ngón tay hơi buông lỏng, khi bát mì sắp sửa rơi xuống, người đàn ông vươn tay giữ lại đáy bát, tay còn lại thì chụp lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô.

Hứa U U ngẩng đầu, nương theo ánh sáng mờ tối nhìn vào khuôn măt của người đàn ông, cô khô khốc nói ra một câu.

"Ngài, ngài Mặc....."

Mặc thâm Bạch chuyển ánh nhìn từ bát mì dời về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng trầm thấp.

"Sao không mở đèn?"

"Tôi, tôi không muốn làm phiền người khác nghỉ ngơi."

Hứa U U cắn môi.

Tuy rằng quản gia chắc chắn sẽ giúp cô nấu mì, nhưng mà dù sao cô cũng là ở nhờ, nên nhiều lúc cô rất sợ làm phiền người khác.

Mặc Thâm Bạch khẽ cau mày, không nói gì, ánh đèn thủy tinh đột nhiên sáng lên, xua đuổi hoàn toàn bóng đêm cũng chiếu rọi hai người.

Bùi Xuyên xách theo va li đi tới, nhìn thấy hai người thì anh ta ngẩn người ra, đặc biệt là khi.....

Anh ta thấy Mặc Thâm Bạch nắm lấy tay Hứa U U.