Chương 11+12: Ảo giác

Quý Gia Du cắn môi, nhu nhược đáng thương nhìn về phía Lâm Trí Yến: "Anh, có thể đi ra ngoài trước không, em sẽ chú ý."

Trái tim của Lâm Trí Yến như bị thứ gì đó đυ.ng mạnh vào, vừa đau lòng vừa động tâm.

Thực sự muốn nghe lại một lần nữa.

Lâm Trí Yến mím môi, nhịn xuống ý nghĩ bảo Quý Gia Du gọi một tiếng anh nữa: "Được rồi, nếu không tiện thì có thể gọi anh nha."

Quý Gia Du ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Trí Yến đóng cửa phòng tắm lại, ngồi ở đầu giường xếp gỗ, nếu là trước kia, chắc hẳn cậu sẽ trêu đùa, nhưng bây giờ cậu thật sự không muốn đùa, nếu có thể đọc tiểu thuyết thì tốt biết mấy.

Ánh mắt của Lâm Trí Yến đột nhiên sáng lên, hiện tại cậu cũng có di động, cũng có thể đọc tiểu thuyết!

Lâm Trí Yến tìm kiếm một số phần mềm tiểu thuyết, không biết cái nào tốt, đành phải download đại một cái, chọn chuyên mục nữ tần, mở ra một quyển, bắt đầu đọc.

Quý Gia Du đợi vài phút, xác định Lâm Trí Yến sẽ không đi vào, mới từ từ cởϊ qυầи áo.

Vết thương trên cánh tay được băng kín, Quý Gia Du sờ lên vết thương, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, không khỏi nghi ngờ.

Kỳ thật nó đã nhìn thấy tất cả, nhưng không hiểu tại sao Lâm Trí Yến lại làm như vậy.

Không thể hiểu được, Lâm Trí Yến làm tất cả những điều này có nghĩa gì?

Nhưng có một điều nó có thể chắc chắn, Lâm Trí Yến sẽ không hại nó.

Lâm Trí Yến đọc xong mấy chương, mới nhớ tới mình vẫn còn là một đứa trẻ, không thể nhìn chằm chằm điện thoại quá lâu, cũng không thể đọc quá gần, nếu không còn nhỏ đã thành mọt sách.

Lại ngồi thẳng lưng, Lâm Trí Yến đặt điện thoại cách mình 50 cm, bật chế độ đọc tự động, nghiêm túc đọc.

"Yến Yến, Lâm Lâm tắm xong chưa?"

Lâm Trí Yến giống như ăn trộm vội vàng giấu điện thoại đi, nếu như bị Hà Xuân Phân nhìn thấy cậu đọc tiểu thuyết ngôn tình, không chừng sẽ hoài nghi nhân sinh.

"Xong ngay ạ." Lâm Trí Yến núp ở cửa phòng tắm lớn tiếng trả lời.

Quý Gia Du đang mặc quần áo bất thình lình bị âm thanh này làm cho giật mình, quần áo sạch sẽ dính vào vệt nước.

Quý Gia Du kinh ngạc nhìn chằm chằm quần áo bị ướt một mảng lớn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao!

Lâm Trí Yến ngồi xổm ở cửa năm phút, rõ ràng đã sớm không có tiếng nước, tại sao còn chưa ra?

"Tiểu Lâm Lâm?" Lâm Trí Yến học cách gọi khuê mật trong tiểu thuyết vừa xem, gọi một cách ngọt ngào.

(*khuê mật: bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ)

Quý Gia Du nổi da gà, nắm chặt quần áo, không nói gì.

Lúc này trên người nó không có quần áo, vì vậy Lâm Trí Yến phải mở cửa để đưa quần áo, ngay khi mở cửa sẽ bị thấy hết.

Nếu không cho Lâm Trí Yến đưa quần áo, như vậy phải ở trong phòng tắm chờ Lâm Trí Yến đi rồi mới ra ngoài.

Nếu là mùa hè thì không sao, nhưng bây giờ đã là mùa đông, cho dù đã bật lò sưởi, Quý Gia Du vẫn cảm thấy lạnh.

Đợi hồi lâu, Lâm Trí Yến vẫn không nghe thấy động tĩnh, trong lòng có chút luống cuống: "Tống Lâm?"

Quý Gia Du mím môi, quyết định không cần gây khó khăn cho mình: "Đây, anh ơi, quần áo rơi trên đất ướt hết rồi, anh giúp em tìm một bộ khác có được không?"

Lâm Trí Yến lại lần nữa nghe Quý Gia Du gọi mình là "Anh", trong lòng vui mừng, cái này có phải có nghĩa là mối quan hệ của cậu và Quý Gia Du đã tiến thêm một bước không?

Lâm Trí Yến tung ta tung tăng chạy đến phòng quần áo tìm đồ.

"Không được, cái này mình mặc rồi."

"Cái này cũng không được, năm ngoái, không thể để em ấy mặc quần áo cũ."

"Cái này không được!"

"Không được!"

"......"

Lâm Trí Yến như bệnh thần kinh mà lục tung lên, rốt cuộc chọn một bộ quần áo mới chưa từng mặc.

"Chọn bộ này, Tiểu Lâm Lâm mặc vào nhất định rất đáng yêu."

Lâm Trí Yến nhẹ nhàng gõ cửa: "Mở cửa."

Quý Gia Du chỉ mở một khe hở, đưa tay: "Anh ơi, đưa cho em!"

Lâm Trí Yến cười đến tít mắt, cậu thích vẻ ngoan ngoãn vừa nhút nhát vừa ngượng ngùng này của Quý Gia Du.

Một Quý Gia Du đáng yêu như vậy nên được cậu nâng niu trong lòng bàn tay.

Nếu không phải tác giả sắp đặt tàn nhẫn, Quý Gia Du như thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.

Quý Gia Du đóng cửa lại, trong nháy mắt mở quần áo ra, khuôn mặt đỏ bừng.

Lâm Trí Yến đưa cho nó một bộ pyjama hình con thỏ màu hồng, hai lỗ tai màu nhạt hơn một chút, Quý Gia Du do dự mà mặc vào.

Nó thật sự không thể hiểu nổi, tại sao một đứa con trai như Lâm Trí Yến lại có đồ của con gái.

Càng không thể hiểu nổi, tại sao Lâm Trí Yến lại mang quần áo con gái cho nó mặc.

Lâm Trí Yến bắt đầu tưởng tượng Quý Gia Du giống như thỏ con xuất hiện trước mặt mình.

Với đôi tai đỏ rực, ánh mắt bẽn lẽn, Lâm Trí Yến không khỏi lộ ra nụ cười đáng khinh.

Cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, nụ cười đáng khinh còn trên trên mặt cậu, Lâm Trí Yến không kịp đề phòng, đối diện với Quý Gia Du.

Lâm Trí Yến muốn thu hồi biểu cảm lúc này, nhưng, khi cậu nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của Quý Gia Du, ngược lại cười càng đáng khinh!

Quý Gia Du lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười đáng khinh của Lâm Trí Yến, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.

Lâm Trí Yến kịp thời phát hiện thay đổi trên mặt Quý Gia Du, lập tức kiềm chế nụ cười: "Tiểu Lâm Lâm, bữa ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta đi ăn cơm đi!"

Quý Gia Du không nói lời nào, dùng một tay lau tóc, vẫn không nhúc nhích.

Lâm Trí Yến vẻ mặt như mướp đắng, làm cho người ta giận rồi!

"À, anh không phải trêu em, chỉ là quần áo này anh chưa mặc qua."

Nguyên chủ cũng cảm thấy bộ đồ này quá nữ tính, liền nhét vào tủ đánh chết cũng không mặc.

Quý Gia Du nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ ăn nhờ ở đậu, nó vẫn biết chừng mực.

"Dạ. Anh, chúng ta xuống ăn cơm đi, em đói bụng!" Lỗ tai Quý Gia Du còn hơi đỏ, có lẽ mặc đồ con gái nên ngượng ngùng xấu hổ.

Hà Xuân Phân lau nước trên tay, ngẩng đầu liền thấy Quý Gia Du giống như cô dâu nhỏ thẹn thùng đi theo sau Lâm Trí Yến.

Không thể không nói, Quý Gia Du mặc bộ pyjama hình con thỏ này rất đáng yêu.

So với nhóc mập Lâm Trí Yến thì mặc đẹp hơn nhiều.

"Mẹ!" Lâm Trí Yến cười ngây ngô, lộ ra răng cửa, trong đó thiếu một cái, phỏng chừng nói chuyện liền bị lọt gió.

Quý Gia Du thực sự thích nhìn Lâm Trí Yến cười, Lâm Trí Yến mặc dù mũm mĩm nhưng cười lên mang lại một cảm giác rất ấm áp.

Hà Xuân Phân dọn xong chén đũa: "Ngồi xuống ăn cơm đi, Lâm Lâm đáng yêu quá!"

Quý Gia Du mím môi, có chút không quen với cái tên này.

Nhưng Lâm Trí Yến lại bắt đầu nghĩ về cái tên Tống Lâm này.

Lâm Trí Yến cảm thấy cái tên Tống Lâm này đã nghe qua ở đâu đó.

Chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra.

Tên bạn bè, Lâm Trí Yến gạt bỏ!

Như vậy cũng chỉ có thể là trong tiểu thuyết.

Nhưng cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết, nhân vật cũng rất đa dạng, một người tên Tống Lâm...

Đôi mắt Lâm Trí Yến đột nhiên mở to, hiện giờ đang ở trong truyện của Quý Gia Du, như vậy tất cả những cái tên xuất hiện bây giờ đều phải ở trong cuốn tiểu thuyết này.

Cuốn tiểu thuyết này không đề cập nhiều nhân vật, Tống Lâm...

"Đang suy nghĩ cái gì, không lo ăn cơm!" Hà Xuân Phân đặt một miếng sườn chua ngọt vào chén của Lâm Trí Yến.

Lâm Trí Yến hoàn hồn, lắc đầu: "Không ạ."

Ôi!

Lâm Trí Yến trong lòng yên lặng thở dài, ăn nhanh rồi về phòng.

Quý Gia Du thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Trí Yến, Lâm Trí Yến nhịn một lúc, cuối cùng cũng gắp một miếng sườn chua ngọt vào chén của Quý Gia Du.

"Ăn đi, em đừng khách sáo, mẹ của anh làm đồ ăn rất ngon!"

Quý Gia Du thu hồi tầm mắt, không nhìn Lâm Trí Yến nữa.

Nó sợ Lâm Trí Yến lại gắp đồ ăn cho nó.

"Yến Yến lớn rồi, còn biết gắp đồ ăn cho bạn!" Hà Xuân Phân nói đùa.

Từ khi Lâm Trí Yến bắt đầu gọi cô là mẹ, giúp cô đấm vai bóp chân, cô cũng bắt đầu đầu suy nghĩ xem mình làm vậy có đúng không.

Là con trai mình đã cướp đi nhân sinh của Lâm Trí Yến, mình còn bụng dạ hẹp hòi, muốn nuôi dưỡng Lâm Trí Yến thành tên vô dụng.

Không ai biết cô tráo đổi thân phận của Lâm Trí Yến và Lâm Quân.

Lâm Trí Yến không sai, như vậy cô cũng nên buông tay.

Có lẽ buông bỏ quá khứ thì cô có thể sống một cuộc sống tốt hơn.

Lâm Trí Yến cười híp mắt, tăng tốc lùa cơm, tại sao vừa rồi cậu lại cảm thấy nụ cười của Hà Xuân Phân thật sự trìu mến chứ!

Chắc là ảo giác!