Chương 13+14: Tống Lâm

Quý Gia Du rũ mắt nhìn chằm chằm miếng sườn xào chua ngọt trong chén, không nhúc nhích, lướt qua miếng sườn và tự mình gắp một miếng khác.

Lâm Trí Yến có chút tức giận, vừa rồi còn gọi anh ơi, anh à, nhưng hiện tại lại ghét bỏ thịt mình gắp.

Lần sau lại gắp đồ ăn cho Quý Gia Du thì mình sẽ là chó.

Hà Xuân Phân nhìn thấy, không nói gì, chỉ gắp đồ ăn vào chén Lâm Trí Yến và Quý Gia Du.

Hà Xuân Phân gắp, Quý Gia Du ăn ngay, nhưng thịt Lâm Trí Yến gắp thì nằm lẻ loi trong góc, không ai thèm đoái hoài.

Lâm Trí Yến cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy.

Trong nguyên tác thiết lập, Quý Gia Du là người mắc bệnh sạch sẽ, không ăn bất cứ thứ gì mà người khác đã chạm vào.

Nhưng thực tế, những gì trước kia cậu đưa cho Quý Gia Du, Quý Gia Du cũng đều ăn.

Tại sao lúc này bắt đầu phát bệnh?

Bắt đầu ghét bỏ cậu, Hà Xuân Phân gắp thì ăn, cậu gắp lại không thèm ăn?

Lâm Trí Yến càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân thì ăn càng nhanh.

Đã vô tình ăn quá nhiều!

Lâm Trí Yến rất tuyệt vọng, dáng người hiện tại của cậu nếu không kiểm soát tốt, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một tên siêu mập.

Lâm Trí Yến có một nỗi ám ảnh sâu sắc về dáng người.

Đây cũng là bóng ma của tuổi thơ.

"Mẹ, con ăn no rồi!" Lâm Trí Yến thu hồi suy nghĩ, để quá khứ trôi qua đi.

Đôi mắt to đen láy của Quý Gia Du nghi ngờ nhìn Lâm Trí Yến, tại sao nó cảm thấy tâm trạng Lâm Trí Yến không tốt?

Lâm Trí Yến liếc nhìn Quý Gia Du, đứng dậy chuẩn bị lên lầu đếm các nhân vật trong sách.

"Ừ, uống sữa đi!" Mỗi lần nhìn Lâm Trí Yến ăn cơm, Hà Xuân Phân đều có cảm giác thành công.

Lâm Trí Yến uống một hơi cạn sạch, quay đầu lại phát hiện Quý Gia Du đã ăn miếng thịt mình gắp!

Đây là...

Lâm Trí Yến không hiểu tại sao tiêu tan một bụng hờn dỗi!

"Hình như con chưa ăn no, ăn thêm một chút!" Lâm Trí Yến lại nâng mông ngồi xuống, thuận tay gắp đồ ăn cho Quý Gia Du.

Quý Gia Du chớp mắt, giống như hiểu tại sao vừa rồi Lâm Trí Yến giận dỗi.

Lâm Trí Yến thực sự đã rất no, nhưng nhìn qua nhìn lại, lại ăn thêm rau.

Lần này Quý Gia Du không do dự, lập tức ăn ngay.

Lâm Trí Yến vui mừng, cũng không so đo chuyện vừa rồi!

Thấy chén của Quý Gia Du không có đồ ăn, Lâm Trí Yến gắp thêm vào.

Hà Xuân Phân sửng sốt, thằng nhóc này sao đối xử tốt với Quý Gia Du như vậy!

Thậm chí có một chút ghen tị.

Nuôi lâu như vậy, cũng chỉ được đấm vai bóp chân, nhưng chưa từng gắp đồ ăn cho mình.

"Khụ khụ, Yến Yến!" Hà Xuân Phân không phục, ho nhẹ hai tiếng.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Lâm Trí Yến ngơ ngác nhìn Hà Xuân Phân, không rõ cô gọi làm gì!

Hà Xuân Phân đợi hồi lâu, xác định Lâm Trí Yến không hiểu ý cô, trong lòng càng khổ sở!

Quý Gia Du ra hiệu bằng mắt.

Lâm Trí Yến nháy mắt hiểu ra, lập tức gắp đồ ăn cho Quý Gia Du.

Quý Gia Du cạn lời nhìn trời.

Không cứu được, đừng trách tôi.

Nụ cười trên mặt Hà Xuân Phân cứng đơ, ngay khi định bỏ cuộc, Lâm Trí Yến đã gắp vào chén cô vài miếng sườn.

Hà Xuân Phân nháy mắt thay đổi vẻ mặt, tươi cười rạng rỡ.

Lâm Trí Yến trong lòng mừng thầm, không ngờ mình giả ngu giả ngơ cũng khá lợi hại.

Bây giờ hình ảnh của Quý Gia Du trong mắt Hà Xuân Phân càng tốt.

Đúng như dự đoán, đêm đó Hà Xuân Phân liền mua quần áo và giày mới cho Quý Gia Du.

Mỗi bước đi của Lâm Trí Yến hiện tại đang mở đường cho tương lai của Quý Gia Du.

Trải qua vòng đầu tiên, Lâm Trí Yến nói chung có thể khẳng định, muốn Hà Xuân Phân nhận nuôi Quý Gia Du tuyệt đối không thể, cho nên chỉ có thể thử một hướng khác.

"Cô nhi viện".

Nguyên tác từng đề cập Quý Gia Du có một thời gian ở trong cô nhi viện, vì vậy việc đi theo hướng của nguyên tác là đúng.

Lâm Trí Yến nằm trên giường, nhét đầu vào trong chăn, cười ngây ngô.

Quý Gia Du nhìn thấy không thể hiểu được.

Lâm Trí Yến cười không bao lâu liền ngừng.

Cái tên Tống Lâm vẫn chưa tìm ra đáp án!

Lâm Trí Yến chui vội ra khỏi chăn, Quý Gia Du bất ngờ rùng mình một cái, hơi lạnh.

Lâm Trí Yến cười xin lỗi: "Xin lỗi nha, anh quên mất em cũng ở trong chăn!"

Chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng thêm hai độ, Lâm Trí Yến ngồi vào bàn liệt kê một loạt nhân vật.

Xâu chuỗi quan hệ của các nhân vật lại.

Nhưng cái tên Tống Lâm này, không khớp.

Rốt cuộc sai chỗ nào.

Lâm Trí Yến nhíu mày, bực bội gãi tóc, xé tờ giấy thành nhiều mảnh rồi xả vào bồn cầu.

Quý Gia Du nhìn thấy tất cả, không thể hiểu được, nhưng trực giác nói cho nó, những gì Lâm Trí Yến đang làm bây giờ có liên quan đến nó.

"Nhanh đi ngủ, sáng ngày mai còn phải đi công viên trò chơi." Lâm Trí Yến cũng không chút hào hứng.

Ngoài tâm hồn 19 tuổi ra, còn có một điểm nữa là cậu không thích những nơi có nhiều người.

Quý Gia Du càng không có hứng thú, nhưng Hà Xuân Phân muốn dẫn hai đứa đi, nó cũng chỉ có thể đi theo.

Nằm trên giường, Lâm Trí Yến mới vừa nhắm mắt lại, lại lập tức mở ra.

Cậu quả thực giống như một con "sand dollar", vấn đề đơn giản như vậy mà cậu suy nghĩ cả một buổi tối.

(*sand dollar: một loài thủy sinh hình tròn dẹt giống đồng xu sống ở lớp cát dưới đáy biển)

Quý Gia Du sử dụng tên Tống Lâm, như vậy Tống Lâm còn không phải chính là Quý Gia Du sao!

Mọi thứ đã nghĩ thông suốt, nguyên tác cũng hé lộ.

Quý Gia Du còn có một thân phận khác, gọi là Tống Lâm, trong thân phận này Quý Gia Du là một người tốt, một nhà từ thiện, mỗi năm đều sẽ quyên góp rất nhiều tiền.

Nguyên tác miêu tả: Đây là thủ đoạn Quý Gia Du dùng để rửa tiền.

Không ai biết tại sao y đặt tên là Tống Lâm.

Lâm Trí Yến liếc sang, có thể nhìn thấy Quý Gia Du đã chìm vào mộng đẹp.

Đôi mi dài khẽ đung đưa theo nhịp thở.

Tống, Lâm.

Hà Xuân Phân dậy sớm làm bữa sáng, ngâm nga một bài hát.

Người giúp việc mỗi ngày đến đây quét dọn hơi ngạc nhiên: "Gần đây cô gặp chuyện vui vẻ sao?"

Hà Xuân Phân cười gật đầu, rồi lắc đầu: "Coi như là thế."

Lâm Trí Yến đứng ở góc cầu thang, nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người.

"Cái gì mà coi như, là phải, hay không phải." Người giúp việc trêu.

Hà Xuân Phân lau bàn, dọn xong chén đũa.

"Sao lại có thêm một bộ? Ba của Yến Yến đã về?"

Nụ cười nơi khóe miệng Hà Xuân Phân nháy mắt cứng đờ, sau đó trở lại bình thường: "Không, là bạn của Yến Yến mấy ngày nay ở tạm nhà tôi."

Lâm Trí Yến rũ mắt, bỗng nhiên hiểu tại sao Hà Xuân Phân thà thuê người giúp việc cũng không muốn thuê bảo mẫu!

Nhìn mấy bà thím lắm mồm này, cái hay không nói, toàn nói cái dở.

"Ừm! Tôi đã dọn dẹp xong ở đây. Về trước!"

Chờ người giúp việc đi về, Hà Xuân Phân suy sụp ngồi vào bàn ăn: "Tự dặn lòng sẽ quên quá khứ, nhưng có người vạch trần vết sẹo của mày!"

"Quên đi, người không biết không có tội!" Hà Xuân Phân lẩm bẩm, "Gọi hai bé cưng dậy ăn cơm!"

Lâm Trí Yến lập tức quay về phòng, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi ra đúng lúc đυ.ng phải Hà Xuân Phân tới gõ cửa.

"Mẹ!" Lâm Trí Yến giả vờ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói mềm mại, mơ màng.

"Dậy nào! Lâm Lâm còn ngủ sao?"

"Dạ."

"Con mau xuống đi, mẹ gọi Lâm Lâm dậy." Hà Xuân Phân xoa đầu Lâm Trí Yến, "Tại sao ngủ thành ổ gà, tay của Lâm Lâm không tiện, mẹ giúp nó mặc quần áo rửa mặt, con đói bụng thì ăn trước đi!"

Lúc này, Hà Xuân Phân hoàn toàn không còn vẻ suy sụp như vừa rồi ở dưới lầu.

Người ta nói, phụ nữ vốn dĩ yếu đuối, nhưng làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, quả nhiên như thế.

Tuy rằng không phải con ruột, nhưng Hà Xuân Phân chưa từng thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình trước mặt Lâm Trí Yến.

Điều này thì Lâm Trí Yến không thể không giơ ngón cái khen Hà Xuân Phân!

"Dạ." Lâm Trí Yến xoa đôi mắt, "mơ mơ màng màng" xuống lầu.

Hà Xuân Phân nhẹ nhàng vỗ chăn, nhỏ giọng nói: "Lâm Lâm, dậy thôi!"

Quý Gia Du không tỉnh, cô lại thêm chút sức, tăng âm lượng lên một chút: "Lâm Lâm, thức dậy!"

Quý Gia Du tỉnh dậy.

"Dì!" Quý Gia Du nhắm chặt mắt lại, lúc này mới biết là ai.

"Nào, Lâm Lâm dậy thôi!" Hà Xuân Phân kéo người ra khỏi ổ chăn.

Vẻ buồn ngủ trên mặt Quý Gia Du nháy mắt biến mất, thân thể cứng đờ bất động, thậm chí không dám thở mạnh.

Mãi cho đến khi Hà Xuân Phân mặc xong quần áo cho nó, mới hít thở mạnh, thả lỏng.

Điều này khiến Hà Xuân Phân càng thêm đau lòng, lại nghĩ về thời thơ ấu của mình.

"Mau đi rửa mặt, rồi xuống lầu ăn cơm, nếu không một lát nữa sẽ bị muộn!"

"Vâng." Quý Gia Du như khúc gỗ gật đầu, rồi tay chân nhanh nhẹn đi vào phòng tắm.