Chương 9+10: Áy náy

Lâm Trí Yến không kịp sợ hãi, vội vàng xông lên trước muốn giải cứu Quý Gia Du.

"Đừng tới đây!" Quý Gia Du giọng run run.

Lâm Trí Yến đang lúng túng không biết phải làm sao, may mà có bác bảo vệ đến kịp lúc: "Nhả ra, chó hư."

Có thể do bác bảo vệ thuần hóa nó tốt, chú chó chăn cừu nghe thấy ông quát lớn lập tức nhả ra.

Chó chăn cừu bị nhốt vào l*иg sắt, Lâm Trí Yến càng cảm thấy áy náy, không chỉ bác bảo vệ mà cả cậu cũng phải chịu trách nhiệm trước nhà trường.

Mà hiện tại, vết thương ở tay của Quý Gia Du nghiêm trọng hơn những gì cậu dự tính.

Lâm Trí Yến kéo Quý Gia Du lên xe, không rảnh quan tâm đến Hà Xuân Phân còn xụi lơ trên mặt đất, nhưng tiền đều nằm chỗ Hà Xuân Phân.

Lâm Trí Yến đành phải đỡ cô ta: "Mẹ, mẹ không sao chứ!"

Hà Xuân Phân còn chưa kịp hoàn hồn, miễn cưỡng lắc đầu: "Không sao, cậu bé... thế nào rồi?"

Lâm Trí Yến mếu máo, nức nở nói: "Chảy máu!"

Nếu chỉ đổ một chút máu, Lâm Trí Yến cũng sẽ không áy náy đến vậy.

Hà Xuân Phân xuyên qua cửa sổ xe thấy dấu răng trên cánh tay Quý Gia Du sâu tận xương: "Mau đến bệnh viện."

Lâm Trí Yến trong lòng áy náy, khi nhìn thấy hoảng sợ và lo lắng trong mắt Hà Xuân Phân thì được an ủi một chút.

Bác tài xế dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện.

Lâm Trí Yến một lần nữa thở dài, có tiền thì mua tiên cũng được, bọn họ vừa đến bệnh viện đã có người chờ sẵn.

Bác sĩ vốn cho rằng đó chỉ là vết cắn bình thường, nhưng khi nhìn thấy vết thương của Quý Gia Du thì vô cùng sửng sốt: "Đây là loại chó gì cắn, cắn đứt một miếng thịt!"

Lâm Trí Yến không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra: "Chó cỏ."

Hà Xuân Phân suýt chút nữa không nhịn được cười, Quý Gia Du đau toát mồ hôi lạnh, cơ mặt cũng không nhịn được giật hai lần.

Lâm Trí Yến cảm thấy áy náy: "Mẹ."

Hà Xuân Phân xoa đầu nhỏ của Lâm Trí Yến: "Không sao, Yến Yến. Nói cho mẹ biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

Hà Xuân Phân đến trường không phải là lần đầu tiên, trước đây con chó kia đều ở trong chuồng, hôm nay cho dù là cô ta đến muộn, cũng sẽ không chạy ra cắn người.

Lâm Trí Yến tim đập thình thịch, cậu vẫn chưa tìm được một cái cớ thích hợp!

Có thể hỏi sau được không?

Nếu nói mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, thì bác bảo vệ sẽ nhận lỗi về mình, rất có thể sẽ bị mất việc.

Lâm Trí Yến không muốn người khác vì mình mà mất việc, vì vậy cậu không thể không nói.

"Con, con đang ngồi chơi bên cạnh l*иg sắt, thấy mẹ đến, không cẩn thận vấp phải một cục đá..." Lâm Trí Yến nói đến một nửa liền ngừng lại, nhìn về phía Quý Gia Du.

Quý Gia Du cũng nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh.

Nhưng chính ánh mắt bình tĩnh này lại khiến cậu hơi hoảng.

Quý Gia Du biết cậu đang nói dối.

Lâm Trí Yến mím môi, do dự có nên tiếp tục bịa hay không, dù sao thật thật giả giả cũng chỉ có mình biết.

Quý Gia Du hít vào một hơi, thu hồi tầm mắt, nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, có thể nhẹ một chút được không?"

Cồn khử trùng xoa lên vết thương tuy nhẹ, nhưng cũng rất đau.

Bác sĩ ừ một tiếng, vừa thoa cồn vừa bật điều hoà nhiệt độ.

Quý Gia Du không nói gì, Lâm Trí Yến yên tâm, tiếp tục nghiêm trang bịa chuyện: "Nên không cẩn thận vấp phải một cục đá....."

Lâm Trí Yến không nói tiếp, đại khái đều rõ ràng.

Hà Xuân Phân vốn định tranh luận với nhân viên bảo vệ, giờ bỏ qua.

Lâm Trí Yến thở phào nhẹ nhõm, cũng may Hà Xuân Phân là người sĩ diện, hiểu lý lẽ mới muốn tranh luận, hiện tại là lỗi của phía mình, cho dù dùng lý do tại sao nuôi chó ở cổng trường ra nói, cũng chỉ có vẻ là mình cố tình gây sự.

Bảo vệ thấy ba người từ bệnh viện đi ra, vội vàng hỏi: "Cậu bé không sao chứ?"

Quý Gia Du lắc đầu.

Hà Xuân Phân nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bảo vệ, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nếu hôm nay người này không tới đây, cô sẽ nói chuyện với hiệu trưởng trường mẫu giáo.

"Cậu bé, nhà con ở nơi nào! Dì sẽ đưa con về."

Hà Xuân Phân lúc này mới chú ý đến cách ăn mặc của Quý Gia Du.

Bảo vệ đã gặp qua Quý Gia Du: "Phu nhân, nó..."

Bảo vệ không biết nên nói như thế nào.

Lâm Trí Yến trong lòng tự khen ngợi mình, đến lúc lên sân khấu: "Mẹ, em ấy không có nhà, mỗi ngày con đều nhìn thấy em ấy ở cổng trường, lúc chờ mẹ đón sẽ cùng chơi đùa!"

Lâm Trí Yến biết lời nói của mình sẽ làm tổn thương Quý Gia Du, nhưng đồng ngôn vô kỵ*.

(*trẻ con luôn nói thật mà không sợ mất lòng)

Quý Gia Du, tôi xin lỗi!

Hy vọng sau này cậu có thể hiểu ý tốt của tôi.

Ánh mắt Quý Gia Du nhất thời lạnh băng.

Lời nói của Lâm Trí Yến được bác bảo vệ xác nhận.

Lòng thương hại của Hà Xuân Phân lập tức trỗi dậy.

Chính xác mà nói, không phải thương hại, mà là đồng cảm.

Lâm Trí Yến sở dĩ dám chơi lớn như vậy, cũng có nguyên nhân.

Trước khi trò chơi bắt đầu lần hai, hệ thống đã gửi cho cậu một tin tức.

Hà Xuân Phân từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, được nhận làm con nuôi khi mới 8 tuổi, gia đình nhận nuôi xem như là tiểu tư sản, sau khi tốt nghiệp đại học gặp hai anh em nhà họ Lâm, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với cậu cả Lâm gia Lâm Ngọc Thụ, cũng sinh ra Lâm Quân, ngay lúc đó vợ của Lâm Ngọc Thụ cũng sinh.

Có một người cha ruột cặn bã như vậy, Lâm Trí Yến cũng không lấy làm lạ.

Nhưng thân phận này đúng là làm cho người ta hâm mộ, đại gia giàu có bậc nhất thành phố H.

Tình tiết giàu có bậc nhất trong tiểu thuyết cũng không phải là có tiền có quyền bình thường.

Hà Xuân Phân từng chịu khổ, cho nên rất coi trọng tiền tài, cô ta coi trọng tiền bạc hơn bất cứ thứ gì khác.

Lần đầu tiên vào trò chơi, Lâm Trí Yến có chút ghét bỏ Hà Xuân Phân, nhưng sau khi có thêm manh mối về trò chơi, Lâm Trí Yến ngược lại có thể hiểu hành động của cô ta.

Hà Xuân Phân nhoẻn miệng cười: "Cậu bé, sao con không về nhà với dì, chữa trị vết thương trước đã, được không?"

Quý Gia Du nhìn về phía Lâm Trí Yến, hai người nhìn nhau, khóe môi Lâm Trí Yến nở một nụ cười nhẹ.

Ánh mắt Quý Gia Du có chút hoảng hốt, không phải lần đầu tiên nó nhìn thấy Lâm Trí Yến cười, lại cảm thấy nụ cười lần này ấm áp lạ thường.

Bác bảo vệ nhíu mày: "Vậy không ổn. Nếu một ngày nào đó người nhà cậu bé tìm tới thì làm sao?"

Hà Xuân Phân không quan tâm: "Hãy đến đồn cảnh sát lập biên bản trước, đứa trẻ này dù sao cũng bởi vì chúng tôi mới bị chó cắn, chăm sóc nó là điều tôi nên làm."

Lâm Trí Yến kinh ngạc, sao lại khác xa lần đầu tiên như vậy?

Bốn người bọn họ đến đồn cảnh sát, người ở đồn giúp đỡ, nhân tiện liên hệ với viện trưởng cô nhi viện.

"Nếu tạm thời không tìm được người nhà của cậu bé, vậy đi cô nhi viện ở một thời gian."

Về đến nhà, trong đầu Lâm Trí Yến toàn là Quý Gia Du rất có thể sẽ đến cô nhi viện.

Hà Xuân Phân cũng lười dọn dẹp phòng mới: "Yến Yến, để cho, à đúng rồi, cậu bé, con tên gì?"

"Tống Lâm." Quý Gia Du mở miệng đáp.

Khóe miệng Lâm Trí Yến hơi giật giật, cũng may mình biết tên nó, nếu không suýt nữa đã tin là thật.

Cái tên Tống Lâm này, Lâm Trí Yến cũng cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng nghe ở đâu thì cậu đã quên.

"Được rồi, Lâm Lâm, con và Yến Yến ngủ một phòng, trong phòng có mọi thứ." Sự thay đổi 180 độ của Hà Xuân Phân làm Lâm Trí Yến nhất thời có chút không thích ứng.

Hóa ra dùng đúng cách thì phụ nữ vẫn rất dễ nói chuyện.

Có lẽ cùng là người từng lưu lạc đầu đường, mỗi câu Hà Xuân Phân nói, mỗi việc Hà Xuân Phân làm đều đúng mực.

"Yến Yến, con giúp Lâm Lâm một chút, đừng để vết thương chạm vào nước!" Hà Xuân Phân đang bận rộn trong bếp, nói vọng lên lầu.

Lâm Trí Yến cứng đờ tại chỗ.

Bảo cậu giúp Quý Gia Du tắm!

Mẹ thân mến, có phải mẹ đã quên nhân vật của con là một đứa vô dụng được nuông chiều từ nhỏ không?

Mẹ nghĩ rằng một đứa vô dụng sẽ có loại kỹ năng tuyệt vời giúp người khác tắm sao?

Lâm Trí Yến trong lòng điên cuồng phun tào, bên ngoài hết sức thành thật: "Quý..."

Lâm Trí Yến lập tức dừng lại, suýt chút nữa gọi Quý Gia Du.

"Nếu như vậy, Tiểu Lâm, em có muốn anh giúp không?" Lâm Trí Yến đẩy cửa phòng tắm ra, ngẩng đầu cười hỏi.

Quý Gia Du buông quần áo cởi một nửa xuống, từ chối thẳng thừng: "Không cần."

"Vừa rồi em cũng nghe thấy lời mẹ nói chứ!" Lâm Trí Yến nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của Quý Gia Du, muốn trêu chọc cậu nhóc lạnh lùng này.

Muốn trêu chọc nhân vật phản diện, chỉ có thể thừa dịp y còn nhỏ, bằng không khi y trưởng thành, cậu cũng không dám.

"Tôi tự làm, anh đi ra ngoài, đóng cửa lại." Quý Gia Du giữ chặt quần áo của mình, sợ Lâm Trí Yến xông vào lột đồ.

Lâm Trí Yến nhướng mày, cười như một đứa lưu manh: "Em đừng mắc cỡ, chúng ta đều là con trai, có gì mà ngại ngùng!"

◎ tác giả có chuyện nói:

Giải thích một chút: Hà Xuân Phân không phải người xấu.