Chương 7

"Quà tặng từ tra nam bán giảm giá trong thời gian có hạn! Chia tay giảm giá cực mạnh đây! Có đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ!"

Với tiêu đề và văn bản bắt mắt, chỉ một lát sau đã có rất nhiều người đến gian hàng nhỏ của tôi.

"Bà chủ, thiết bị cắm trại này có giảm giá nữa không?" Một người dùng tên là "Thiên Phong Minh Nguyệt" gửi tin nhắn đến.

Hình đại diện của cô ấy là hình cô ấy đang ở sa mạc với chiếc ba lô trên lưng, ở phía xa có thể thấy mặt trời mọc từ từ dâng lên, vừa nhìn là đã biết cô ấy là một người đam mê hoạt động ngoài trời.

Bộ dụng cụ cắm trại này là tôi chuẩn bị cùng Thẩm Chi Nhiên đi dã ngoại vào mùa xuân, tiếc là một lần cũng chưa dùng đến nó.

"Đã không có tình yêu, cô còn muốn tôi mất thêm tiền sao?" Kèm theo đó là một biểu tượng cảm xúc khuôn mặt đang khóc.

"Thiên Phong Minh Nguyệt" cũng rất sảng khoái đồng ý, không đòi giảm giá thêm nữa.

Chúng tôi nhanh chóng thống nhất về giá cả, vừa nhìn thấy địa chỉ được gửi qua, tình cờ là nó lại ở thành phố A, cách tôi không xa.

"Thiên Phong Minh Nguyệt" và tôi trực tiếp hẹn gặp riêng nhau vào ngày hôm sau.

Đang trò chuyện hăng say thì cánh cửa bị một lực mạnh đẩy ra.

"Thẩm Chi Nhiên, anh đang làm gì vậy!" Tôi kinh ngạc.

"Ôn Vũ." Anh ta thở hổn hển, đứng ở cửa nhìn tôi, trong mắt lóe lên tia sáng không rõ.

Không tài nào hiểu được.

Anh ta đi tới kéo lấy tay tôi: "Đi, chúng ta đến bệnh viện."

"Đến bệnh viện làm gì?"

"Anh, anh vừa xem qua lịch sử duyệt web, kết quả thấy được lịch sử tìm kiếm buổi chiều của em, em... có phải em đang mang thai không?" Trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười không tự chủ được: "Là con của chúng ta sao?"

Tôi không nói lời nào, anh ta có chút luống cuống.

"Anh phát hiện vừa đúng lúc," Tôi vùng ra khỏi tay anh ta: "Vốn dĩ tôi muốn đợi sắp xếp xong mọi việc ở đây rồi mới nói cho anh, nhưng có vẻ đã quá muộn rồi."

Tôi dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Thẩm Chi Nhiên, chúng ta chia tay đi."

"Em không sao chứ? Ôn Vũ! Em đang mang thai, là đứa con của Thẩm Chi Nhiên anh, bây giờ em lại nói muốn chia tay với anh à?"

Thẩm Chi Nhiên tỏ vẻ hoài nghi, ở trong lòng anh ta, xác suất tôi nhắc tới chuyện kết hôn còn cao hơn khả năng chia tay.

"Tôi chắc chắn, chúng ta chia tay đi."

Có thể giọng điệu của tôi quá mức bình tĩnh, Thẩm Chi Nhiên ngược lại trở nên hoảng sợ.

"Anh không đồng ý chia tay." Anh ta bước tới, cố vòng tay ôm lấy tôi.