Chương 8

Tôi lùi lại phía chiếc ghế cạnh cửa sổ, chỉ vào anh ta và hét lên: "Anh đừng đến đây! Đứng ở đó rồi chúng ta sẽ nói chuyện!"

Bước chân anh ta dừng lại, tôi buông tay ngồi xuống.

"Thẩm Chi Nhiên." Nghĩ đến mục đích tôi xuyên vào cuốn sách này, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt, lắc đầu: "Anh làm tôi quá thất vọng."

Thẩm Chi Nhiên cũng sửng sốt, giống như nghe được một câu nói đùa nào đó: "Ôn Vũ, anh đối xử với em còn chưa tốt sao? Chuyến công tác nào cũng mang quà cho em? Em muốn cái gì anh đều cho, em còn có cái gì không hài lòng nữa?"

Tôi quay đầu đi: "Vậy lúc anh tán tỉnh người phụ nữ khác, anh có nghĩ tới tôi không?"

"Lúc anh đem đồ của tôi đưa cho người khác, anh có nghĩ tới tôi không?"

"Anh không cho tôi đến Khoa học kỹ thuật Trí Nhiên, nhưng lại để người phụ nữ khác đến, anh có nghĩ tới tôi không?"

Tôi lau nước mắt trên mặt rồi đứng dậy.

"Tôi không muốn nghe anh nói gì nữa, đứa bé trong bụng tôi là của riêng tôi, không liên quan gì đến anh, tôi mệt rồi, hai ngày này tôi sẽ ngủ ở phòng khách, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ chuyển đi sớm thôi."

"Anh đã nói rồi, anh không đồng ý! Anh chỉ quan tâm đến Trần Y Y một chút mà thôi, sao em một chút cũng không hiểu?"

Tôi cười lớn.

"Thẩm Chi Nhiên, anh có biết không," Tôi từng bước đẩy anh ta lùi lại: "Nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng cũng là nɠɵạı ŧìиɧ. Sự quan tâm nào có thể vượt quá sự quan tâm đối với bạn gái cơ chứ?"

Có lẽ đối với vấn đề này của tôi, anh ta á khẩu không trả lời được, hoặc cũng có thể anh ta thấy cảm xúc tôi đang bị kích động nên nói: "Hôm nay em quá kích động rồi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện tiếp. Đêm nay em ngủ ở đây, nghỉ ngơi thật tốt, anh đến thư phòng ngủ."

Anh ta đi tới cửa, quay đầu lại nói: "Ngày mai anh sẽ cùng em đến bệnh viện kiểm tra một chút. Đứa bé không phải của riêng em mà cũng là của anh."

Nhìn thấy anh ta rời khỏi phòng, tôi ngã ngồi xuống giường, cầm điện thoại di động lên, hẹn lại với "Thiên Phong Minh Nguyệt", sau đó từ từ nằm xuống, lấy tay che khuất đôi mắt.

Tôi không biết liệu mình có thể quay lại thế giới ban đầu của mình hay không, cũng không biết khi nào tôi mới có thể trỏ về.

Cho đến lúc đó, tôi nên làm gì bây giờ?

Tôi phải làm gì với đứa con phản diện trong bụng?

Nghĩ đến đó tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Thẩm Chi Nhiên sáng sớm đã đến đánh thức tôi.